Trong nhà có thêm một cục cưng, khiến Luc vô cùng lo lắng. Thượng Chi Đào phát hiện kể từ sau khi cô mang thai, Luc không còn bất thình lình nhảy lên chào đón cô nữa. Nó trở nên hiền lành hơn.
Thượng Chi Đào hỏi nó rằng:
"Sao em không nhảy lên nữa!"
Luc ngửa cổ hú dài: Không nhảy được! Sẽ làm hại đến mẹ!
Ngày đầu tiên bé Niệm Đào về nhà, vừa đặt giỏ sơ sinh xuống thì Luc đã chạy tới, ngửi từ trong ra ngoài. Nó có chút khó hiểu, nghĩ bụng tại sao nhà lại có thêm một thứ bé xíu như thế này.
Trong mắt nó, bé Niệm Đào cũng là một chú cún con, chỉ là bề ngoài không giống nó mà thôi. Nó thậm chí còn coi Niệm Đào là con của mình.
Vì Niệm Đào còn quá bé, Luc thì lại hay rụng lông, nên cả nhà không cho Luc vào phòng ngủ của Thượng Chi Đào một thời gian ngắn. Luc rất ngoan, chỉ nằm canh ở ngoài cửa, trông coi cục cưng của nó.
Mỗi lần Niệm Đào thức dậy, cái tay nhỏ xíu khẽ cử động, hoặc kêu mấy tiếng ê a, Luc vội vàng nhổm dậy ngay lập tức, xoay mấy vòng tại chỗ.
Ban đầu cả nhà không hiểu Luc đang làm gì, sau này mới nhận ra, hóa ra cục cưng bé nhỏ của Luc dậy rồi!
Loan Niệm sợ Luc cảm thấy bị bỏ rơi, tối đến anh sẽ sang phòng bếp nấu đồ ăn cho nó sau khi bé Niệm Đào đã ngủ và Thượng Chi Đào đã đi nghỉ.
Luc ngồi đó chờ anh, thè lưỡi giống như trước đây.
Loan Niệm làm đồ ăn ngon cho nó, đôi khi sẽ ngoảnh lại nhìn nó và nói:
"Con cũng là chó già rồi."
"Răng của con vẫn khỏe đấy chứ?"
Luc khẽ gâu một tiếng: Được chứ!
Loan Niệm sẽ vỗ đầu nó,
"Biết cậy mạnh thật."
Luc chồm lên, bám chân vào tay Loan Niệm, chơi đùa với anh một lúc. Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, nó lại chạy về phía cửa, thò đầu vào trong xem người bên trong đang làm gì. Ánh mắt rất cảnh giác, như thể đang muốn nói:
Các người không làm hại cục cưng của tôi đấy chứ?
Lúc Thượng Chi Đào ở cữ, cả nhà cô đã tiếp đón cả đám bạn bè.
Tôn Vũ có mặt ngay ngày cô xuất viện, cô ấy xin nghỉ phép năm ngày, dù Thượng Chi Đào có bảo thế nào cô ấy cũng không chịu về.
Không những không về, mà cô ấy còn giành việc chăm sóc Thượng Chi Đào với Loan Niệm.
Loan Niệm dĩ nhiên không đồng ý, hai người so kè nhau ở trong phòng bếp:
"Ngay cả bản thân cô còn chưa chăm sóc tốt kia kìa."
Loan Niệm chê cười cô.
"Lúc Đào Đào ở Bắc Kinh đều do một tay tôi chăm sóc. Lúc đó anh chẳng giúp ích được gì sất." Tôn Vũ không chịu thua.
"... Công ty cô phá sản rồi à mà cứ ở lỳ ở đây không chịu về?"
"Không, việc làm ăn tốt quá, tốt đến mức không có tôi cũng được."
Hai người không biết ai thắng ai thua, Tôn Vũ dứt khoát nói:
"Hình như bé Niệm Đào dậy rồi, anh nấu cơm đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!