Trong quán cà phê người qua kẻ lại, hai người đứng đợi ở một bên. Có người đi ngang qua, Thượng Chi Đào sẽ tiến lên một bước đứng gần Loan Niệm một chút để nhường đường cho người ta. Người nọ đi qua, cô lại lùi về chỗ cũ, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Loan Niệm dửng dưng nhìn cô đỏ mặt vì tự mình hành mình, gương mặt cô ửng đỏ như một thiếu nữ chưa biết yêu.
"Cô đỏ mặt cái gì?"
Loan Niệm bất chợt hỏi cô.
Dạ? Thượng Chi Đào ngẩng đầu nhìn anh, rơi vào trong đôi mắt lạnh nhạt của anh. Ánh mắt của anh hiện lên vẻ trêu đùa, hỏi lại một lần nữa:
"Cô đỏ mặt cái gì?"
"Có thể là do nóng quá."
Quả thực Thượng Chi Đào thấy nóng, cô đưa tay lau mồ hôi rịn trên trán. Nhiệt độ điều hòa trong sân bay rất vừa vặn, nào có nóng đến mức độ này, thế nhưng Thượng Chi Đào vẫn thấy nóng, không biết vì sao.
"Thượng Chi Đào này."
Loan Niệm đột nhiên gọi tên tiếng Trung của cô, thấy đôi mắt trong trẻo của cô nhìn anh, anh nói chậm rãi:
"Cô như này thì sao có thể làm trong ngành quảng cáo?"
Vẻ nghi hoặc nổi lên trong mắt Thượng Chi Đào, rõ ràng cô không hiểu vì sao Loan Niệm bỗng dưng nói như vậy.
Gọng kính đen cũng không thể che đi nét trong trẻo trong mắt cô, sự hoài nghi nho nhỏ kia tựa như mảng băng vụn trôi nổi trên mặt hồ băng đã tan chảy ngày đầu xuân, vẫn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.
Loan Niệm có một mong muốn nho nhỏ, anh muốn gỡ cái gọng kính khiến cô có vẻ ngốc nghếch khờ khạo kia xuống. Anh lại thong thả nói tiếp:
"Một người nhát gan, xấu hổ, sợ sệt, khiêm tốn như cô sao có thể làm trong ngành quảng cáo được? Cô biết trong ngành quảng cáo có những loại người như thế nào không?"
Thượng Chi Đào nghe thấy Loan Niệm nói cô không được một lần nữa, đột nhiên có chút tức giận. Cô giận lên, mặt càng đỏ hơn,
"Tôi không biết, phiền sếp chỉ bảo."
Loan Niệm nhún vai,
"Tôi dạy cô không nổi, lời khuyên mà tôi có thể cho cô chính là cô đổi việc đi."
Nói xong cũng không đợi Thượng Chi Đào đáp lại, xoay người đến quầy thu ngân lấy cà phê. Thượng Chi Đào im lặng nhận lấy một cốc cà phê, đi bên cạnh anh. Ra khỏi quán cà phê, âm thanh huyên náo đã giảm đi phần nào, mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sự quật cường ẩn mình trong cốt tủy Thượng Chi Đào bất chợt nổi lên, kêu gọi cô phản kháng. Cô bước nhanh hai bước chặn trước mặt Loan Niệm, trong mắt đột nhiên có thêm chút ương ngạnh, khiến cả người cô như mọc gai, dù rằng những chiếc gai kia không hề rõ ràng.
Loan Niệm đứng lại, nhìn cô rồi hỏi: Sao thế Flora?
"Tôi ghi nhớ lời khuyên của sếp rồi."
Rồi sao?
"Tôi không đổi đấy!" Thượng Chi Đào mà nổi giận thì rất giống trẻ con, chỉ bốn chữ cụt lủn này thôi, vậy mà nói xong khóe mặt bỗng đỏ hoe. Cô ấm ức chết đi được, cảm thấy mình sắp bị Loan Niệm ép đến đường cùng.
Nói xong câu này cô xoay người đi ngay, dẫu tức giận là vậy nhưng vẫn không quên cốc cà phê, bàn tay giữ nguyên như cũ cho đến khi đến trước mặt Lumi, mà vẫn không đổ mất một giọt nào.
Lumi thấy sắc mặt cô không tốt, bỏ chân xuống khỏi vali, thoải mái hỏi một câu:
"Ấy, cô nương này sao thế?"
Không sao.
Thượng Chi Đào đưa cốc latte cho Lumi rồi ngồi bên cạnh cô ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!