Chương 12: (Vô Đề)

Mấy gã đàn ông nhìn nhau, như thể dùng ánh mắt hỏi han xem Lâm Kinh Chập là "thần thánh phương nào". Nhìn anh khí thế hừng hực, trông không dễ chọc.

"Cãi nhau thì ra chỗ khác mà cãi! To tiếng thêm chút nữa là tôi báo công an vì tội gây rối đấy, tin không?" Lâm Kinh Chập liếc xuống cục gạch trong tay một gã, nói tiếp: "Còn đi ăn cắp cả gạch, nghèo đến điên rồi hả?"

Gã cầm gạch nhận ra anh đang nói mình. Chỉ là cục gạch thôi mà, sao lại bị quy chụp là ăn cắp? Lại còn báo công an, gán tội gây rối dân chúng, gã quê mùa này sợ tới mức cứng họng. To con thế mà chỉ biết đứng đực ra, lúng túng tại chổ.

Im lặng một lúc, Thịnh Quần từ sau đám người nhìn thấy Lâm Kinh Chập nổi trận lôi đình. Không hiểu sao, lúc này Lâm Kinh Chập như thiên thần giáng thế, đến cả chuyện báo công an trong miệng anh cũng chẳng còn đáng ghét nữa.

"Cái đó..." Thịnh Quần lách qua đám đông, nhỏ giọng giải thích với Lâm Kinh Chập: "Xin lỗi thầy Lâm, mấy người này là người nhà Trương Tuyết Ninh..."

Trương Tuyết Ninh, Vương Tuyết Ninh, hay Lý Tuyết Ninh gì cũng thế, đối với Lâm Kinh Chập, dù là Ngọc Hoàng hay Diêm Vương đến cũng chẳng ăn thua.

Thầy?

Ông lão dẫn đầu cũng kịp phản ứng. Chỉ là người ngoài thôi, chuyện nhà họ, đâu đến lượt kẻ lạ xen vào. Ông lão vung tay, ỷ thế có mấy thằng con trai đứng sau, hống hách nói: "Bọn tao đến tìm con gái tao, liên quan gì đến mày?"

Lâm Kinh Chập chẳng ngán cái kiểu ngang ngược này: "Tôi mặc kệ ông tìm con gái nhà ai. Ông lấy gạch nhà tôi thì liên quan đến tôi!"

"Cục gạch vớ vẩn." Ông Trương ở quê quen thói, cục gạch vứt ven đường chẳng ai thèm nhặt, ông chẳng để tâm. Ông giật cục gạch từ tay thằng con, quăng bừa xuống đất. Cục gạch đỏ ngấm nước lâu, đâu chịu nổi cú ném đó, vỡ tan thành mấy mảnh, mảnh vụn còn bắn tới chân Lâm Kinh Chập, "Trả mày đây."

Lâm Kinh Chập dọa báo công an đâu phải nói chơi. Anh rút điện thoại, định bấm 110. Thằng con ông Trương đứng cạnh thấy số điện thoại trên màn hình, biết anh chơi thật. Nó vội lao lên cản: "Đừng, đừng gọi! Bọn tui không cố ý, tại bố tui nóng vội quá thôi."

Lâm Kinh Chập liếc gã kia, đôi mắt đẹp đẽ lại ánh lên vài phần hung dữ đáng sợ. Anh chẳng nể nang ai, ra lệnh: "Tìm cục gạch khác đền tôi, lắp lại chỗ đó."

Gã kia không ngờ Lâm Kinh Chập không nể mặt tí nào. Vẻ lúng túng đông cứng trên mặt, thấy anh vẫn giơ điện thoại chưa chịu hạ xuống. Tục ngữ có câu, "rồng mạnh không đấu lại rắn địa phương". Họ đông người thật, nhưng không rõ lai lịch Lâm Kinh Chập. Lỡ anh có tiền có thế, đụng độ thì đây chẳng phải thị trấn của họ. Nghĩ tới nghĩ lui, gã đành "xuống nước", chạy qua bên kia đường nhặt cục gạch tương tự, lấp lại chỗ góc tường.

Xong vụ lùm xùm, người nhà Trương Tuyết Ninh thấy hôm nay không phải dịp, một gã mặt mày hung dữ ghé tai Thịnh Quần thì thào đe dọa vài câu. Rồi cả đám miễn cưỡng bỏ đi.

Nhìn đám người đi xa, Thịnh Quần lo lắng vuốt ngực thở phào, nhìn Lâm Kinh Chập với ánh mắt thêm phần sùng bái: "Cảm ơn thầy Lâm nhiều nha."

Lâm Kinh Chập thấy Thịnh Quần đúng là ngớ ngẩn. Anh đâu có ý giúp cậu ta. Nếu không phải đám người kia ồn ào làm phiền giấc trưa của anh, lại còn lấy mất cục gạch ở góc tường, anh thèm vào mà xen vào chuyện bao đồng. Anh chỉ bênh vực cho mình thôi.

Lâm Kinh Chập bực bội quay đi, định về sân nhà. Ngẩng đầu lên, thấy Trương Tuyết Ninh đang áp mặt vào cửa sổ tầng trên nhìn xuống. Hình như cô vừa khóc, mắt đỏ hoe, vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô. Gặp ánh mắt anh, cô vội rụt vào.

Chuyện gì thế này?

Lâm Kinh Chập khẽ nhíu mày, kín đáo liếc vào tiệm sửa xe. Không thấy Cừu Phi đâu, cả gã bạn thân nói to như loa phát thanh của hắn cũng vắng bóng.

Nhưng Lâm Kinh Chập đâu phải kiểu người thích lo chuyện thiên hạ, huống chi chuyện của Cừu Phi thì anh càng chẳng muốn biết. Không đợi Thịnh Quần mở miệng, anh bước nhanh về sân nhà mình.

Tưởng chuyện này thế là xong, ai ngờ sáng hôm sau, học sinh vừa đến lớp, Lâm Kinh Chập còn đang kiểm tra bài tập hôm qua giao, thì ngoài kia lại vang lên tiếng cãi vã.

Bài tập hôm qua chất lượng kém, Lâm Kinh Chập kiên nhẫn khoanh tròn mấy lỗi điển hình. Đám học sinh biết tính anh, dù chưa vào học cũng không dám chạy lung tung, chỉ thì thầm to nhỏ khi nghe tiếng cãi nhau.

"Tao biết con nhỏ Trương Tam Muội ở trong đó! Kêu nó ra đây, bảo là bố nó kêu!"

"Thịnh Quần, mày mà còn cản, đừng trách tụi tao động tay động chân!"

Lâm Kinh Chập hít sâu một hơi, siết chặt cây bút trong tay. Sáng sớm đi dạy đã bực mình, Cừu Phi rốt cuộc đang làm cái quái gì? Ồn ào thế này mà hắn không ra mặt can à?

Tiếng cãi vã ngoài kia càng lúc càng to, tiếng thì thầm trong phòng khách dần biến thành xì xào bàn tán. Lâm Kinh Chập thấp giọng cảnh cáo: "Yên lặng, nói về bài tập hôm qua nào..."

"Trương Tam Muội! Mày có biết xấu hổ không hả? Con gái con đứa mà ở chung với ba thằng đàn ông! Sau này thằng nào dám rước mày!"

Ông lão gào lên bằng giọng khàn khàn, trong lớp nghe rõ mồn một. Sắc mặt Lâm Kinh Chập khó coi cực kỳ, mấy học sinh nhìn nhau, biết thầy Lâm nổi giận, chẳng ai dám hé răng.

"Bõm" một tiếng, như có ai từ trên lầu tạt cả chậu nước xuống, rồi tiếng Trương Tuyết Ninh tức tối chửi bới: "Ông già chết tiệt! Có người cha nào như ông không? Dám giữa đám đông nói con gái mình như thế!"

Tiếp đó, tiếng đàn ông đàn bà thi nhau chửi tổ tông mười tám đời, lời lẽ tục tĩu, nghe không lọt tai. Biết thì là cha con, không biết còn tưởng kẻ thù giết cha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!