Biệt thự Thanh Thủy Uyển là khu nhà giàu bậc nhất của Ma Đô, gần sông cạnh núi, vị trí địa lý rất tốt.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một căn biệt thự độc lập.
Trợ lý Châu xách vali vào cho cô, Trình Linh đích thân dẫn cô vào nhà.
Một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi cung kính đứng trước cửa, tươi cười chào đón Tô Hiểu.
"Đây là dì Trương." Trình Linh giới thiệu.
"Cô chủ!"
Câu "cô chủ" suýt thì khiến cô nôn hết bữa tối hôm qua ra.
Cũng may Tô Hiểu từng diễn thuyết trên đại hội trường nên vẫn kiểm soát được.
"Dì gọi cháu là Hiểu Hiểu được rồi."
Dì Trương nhìn Trình Linh, anh không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
"Được, cô Hiểu Hiểu, mau vào đi, muốn ăn khuya không?"
Tô Hiểu lắc đầu: "Cháu không có thói quen ăn khuya." Tô Hiểu đi theo, thay giày rồi bước vào phòng khách. Đây là một căn biệt thự rất lớn và xa hoa.
Trình Linh tháo cà vạt sọc vằn màu đen, nhìn sang trợ lý Châu và dặn dò.
"Mang những món đồ thuộc bộ sưu tập mùa thu của các thương hiệu xa xỉ đặt may theo kích thước của cô Tô qua đây!"
"Vâng ạ." Trợ lý Châu ghi chép lại.
Tô Hiểu nghe vậy, lập tức từ chối.
"Không cần đâu!"
Trình Linh hơi chau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, cơ thể của anh cao to như cây tùng đứng chính giữa phòng khách, rất có khí thế uy h**p người khác.
Tô Hiểu đối diện với ánh mắt không vui của anh thì vô cùng ngại ngùng, nhưng cô vẫn lắc đầu.
"Anh Trình, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng thật sự không cần thiết, tôi mặc những bộ đồ này đi học, người khác hoặc là cảm thấy tôi mặc hàng nhái, hoặc là cảm thấy tôi vớ được đại gia. Tôi chỉ muốn sống bình yên ở trường, không phải nói rõ là sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương sao?"
Tuy rằng Tô Hiểu đồng ý dùng cách kết hôn bí mật để ứng phó với hai người già, nhưng không định dính líu quá nhiều đến Trình Linh. Cô nghèo nhưng tâm không nghèo, cũng không muốn chiếm hời của người khác.
Trình Linh không nói gì, cuối cùng anh vẫn gật đầu đồng ý.
Anh vốn định bù đắp cho cô về mặt vật chất, xem ra cô thật sự không muốn.
"Nếu cô mệt thì nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn phải làm việc một lúc nữa." Trình Linh đi thẳng lên tầng hai.
Dì Trương nhiệt tình đi tới: "Hiểu Hiểu, dì dẫn cháu đi tham quan biệt thự nhé!"
Tô Hiểu đồng ý.
Biệt thự rất lớn, trước và sau đều có hai vườn hoa lớn, tầng một là phòng khách, nhà bếp và khu vực tiếp đón khách, tầng hai có ba phòng khách và hai phòng đọc sách, tầng ba là khu vực riêng tư của chủ nhân. Trợ lý Châu mang thẳng vali của cô lên phòng ngủ chính ở tầng ba.
Một lát sau, bọn họ đều đi xuống, chỉ để lại một mình Tô Hiểu ở trong phòng ngủ chính.
Cô chợt thấy hơi hoảng hốt.
Tô Hiểu tắm rửa, mặc đồ ngủ rồi nằm lên giường, không phải giường của mình nên ngủ thế nào cũng không thấy thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!