Trong mắt người đàn ông không có sự kích động và căng thẳng khi thoát khỏi chỗ chết, cũng không có niềm vui và chấn động khi gặp nạn không chết, đôi mắt anh trong trẻo như nước, tĩnh lặng như hồ, là sự bình yên và xa xăm khi gột rửa bụi bẩn.
Tô Hiểu tách dòng người, quan sát anh từ trên xuống dưới, xác định anh không sao, cô gần như nhào vào lòng anh, choàng lấy cổ anh, ôm chặt lấy anh.
Trình Linh bị cô ôm gần như muốn tắt thở, nhưng anh vẫn ôm chặt cô vào lòng, dịu giọng an ủi.
"Anh không sao, không sao, em đừng sợ, anh ở đây…"
Đôi môi Tô Hiểu vẫn còn run, trái tim không có điểm tựa vẫn đang đập điên cuồng, chỉ có những giọt nước mắt yên lặng có thể bộc lộ tất cả cảm xúc của cô.
Trình Linh ôm cô ra khỏi cảng sân bay, Châu Minh đã thông báo cho tài xế lái xe tới, Trình Linh và Tô Hiểu lên xe của tài xế, Châu Minh đi lái xe của Tô Hiểu, một nhóm người chậm rãi lái về Bích Thủy Loan.
Cho đến khi lên đường trở về, cuối cùng Tô Hiểu mới ổn định lại một chút, cô ngước mắt khỏi lòng anh.
"Sao anh thoát được kiếp nạn này vậy?"
Trải qua chuyện này, cô mới biết Trình Linh quan trọng như thế nào trong lòng cô, quan trọng tới nỗi cô thà chết chung với anh cũng không muốn sống vất vưởng.
Đáy mắt Trình Linh rung động, anh chậm rãi cầm điện thoại, mở khung trò chuyện Wechat của hai người ra, nói thì thầm.
"Một giờ năm mươi sáu phút, anh đã lên máy bay rồi, khi nhìn thấy tin nhắn này của em, trái tim anh…"
Trình Linh thở dài, ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh luồn vào tóc của Tô Hiểu, anh dịu dàng an ủi: "Hiểu Hiểu, khoảnh khắc đó anh muốn mình được ở bên em biết nhường nào, anh nghĩ mục tiêu cố gắng của mỗi người là gì, chẳng phải muốn tạo ra điều kiện đủ để ở bên cạnh người nhà nhiều hơn, để người nhà vui vẻ hạnh phúc sao?"
"Khoảnh khắc đó anh muốn quay về bên cạnh em, đợi khi em tỉnh giấc sẽ nấu một ly đậu nành nóng cho em… Cho nên, anh dẫn Châu Minh xuống máy bay."
Cho nên, anh dẫn Châu Minh xuống máy bay…
Tô Hiểu nghe thấy câu nói này, nhắm chặt hai mắt lại, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng sụp đổ vào khoảnh khắc này, cô dựa vào cổ áo anh, khóc không thành tiếng.
Cô không biết mình nên thấy may mắn vì đã gửi tin nhắn kia, hay nên mừng vì người đàn ông này yêu cô vượt qua mọi thứ.
Hoặc là, trong vô hình nỗi vấn vương mà hai người dành cho nhau đã làm vấp chân.
Cô im lặng từ đầu tới cuối, túm chặt lấy anh, mười ngón tay đan xen nhau.
Trở về Bích Thủy Loan, Trình Linh kéo cô ngồi vào phòng khách, đóng cửa lại.
Cô hệt như nam châm, kiễng chân lao vào Trình Linh, đè anh lên khung cửa. Cô giữ cổ áo anh, nóng lòng muốn cạy môi anh ra.
Chân trời u ám được bao trùm bởi từng đám mây đen, cơn mưa nặng hạt đập vào cửa sổ sát đất.
Mái tóc người đàn ông hơi ướt, hàng lông mi dày, hơi thở cao quý không che nổi sự mãnh liệt nơi đáy mắt, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ đứng im ở đó, mặc cho Tô Hiểu trút bỏ nỗi bất an của mình.
Tô Hiểu liên tục hôn lên đôi môi mềm mại của anh, hai tay cởi áo khoác của anh ra, lòng bàn tay ướt mồ hôi từ bả vai di chuyển xuống cổ anh, từ cổ áo luồn vào trong, nóng bỏng và vụng về cởi cúc áo của anh.
Hô hấp của Trình Linh dần căng cứng, tay đặt trên hông cô cũng từ từ siết chặt, chậm rãi luồn vào trong áo len của cô, vào lúc anh chạm vào da cô mới chợt nhận ra sau lưng cô ướt sũng, lạnh lẽo.
Trái tim Trình Linh thắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Hiểu, cẩn thận đẩy ra một chút, thở bên mũi cô.
"Hiểu Hiểu, chúng ta đến nhà tắm…" Đọc Full Tại
Thời tiết lạnh như vậy, cô toát mồ hôi ướt hết người, nếu không tắm sẽ đổ bệnh.
Tô Hiểu như chặn mọi âm thanh, bám lấy anh không buông. Môi anh tách ra thì cô hôn lấy cổ anh.
Trình Linh hít một hơi thật sâu, liều mạng nhẫn nhịn, dẫn cô vào nhà tắm, vòi hoa sen chảy xuống, trong nhà tắm dần bốc lên hơi nước mù mịt.
Trình Linh c** q**n áo của Tô Hiểu ra, đẩy cô đứng bên dưới nước nóng, làm ấm cơ thể của cô, nhưng Tô Hiểu cũng kéo anh đứng dưới vòi hoa sen, dùng sức đè anh lên bức tường lạnh lẽo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!