Một buổi chiều thứ Bảy, thời tiết mùa thu trong lành mát mẻ, trời trong nắng ấm.
Trình Linh nắm tay Tô Hiểu đứng dưới gốc cây long não già to lớn trong khuôn viên trường đại học F.
Hai người đều mặc đồ thoải mái màu nhạt, nhìn hệt như một đôi tình nhân trong trường.
Tô Hiểu ôm ngực, rất cố gắng nuốt xuống sự khó chịu, Trình Linh lo lắng đưa một miếng bánh ô mai cho cô.
Tô Hiểu nhận lấy, cho vào miệng nhai vài cái, sự khó chịu trong cổ họng thuyên giảm, cô ngước mắt nhìn anh, lộ ra nụ cười.
"Đi thôi."
Hôm nay Trình Linh dẫn cô đến gặp bố mẹ Trình.
Nói thật lòng, Tô Hiểu rất hồi hộp.
Trình Linh dắt cô đi xuyên qua sân vận động bằng cỏ, đi về phía phòng thí nghiệm khoa học trọng điểm quốc gia ở đối diện. Lòng bàn tay cô toát mồ hôi, Trình Linh lau giúp cô.
"Sao thế, vẫn không dễ chịu à?"
Từ ngày xác định có thai đến nay, mỗi này Tô Hiểu đều sống không bằng chết, buổi sáng và tối luôn nôn đến trời đất quay cuồng.
Trước kia người ta nói với cô rằng làm mẹ là công việc mệt mỏi nhất trên đời này, cô không tin, giống như mẹ cô sinh cô ra thì có thể không quan tâm đến, bỏ đi rất dứt khoát.
Hiện giờ cô coi như lần đầu nếm thử, thật sự rất khó chịu.
Tô Hiểu thở dài: "Không sao, em ăn ô mai thì dễ chịu hơn rồi, em chỉ hơi sợ…"
Trình Linh cười, x** n*n mu bàn tay cô: "Đừng sợ, anh đảm bảo với em, hôm nay bà ấy gặp em, ngày mai sẽ quên luôn."
"Hả? Sao có thể?"
Tô Hiểu mở to mắt, nói thế nào nhỉ, cho dù thích hay không thích cô, tốt xấu gì cô cũng là con dâu chính thức của nhà họ Trình, sao có thể gặp một lần đã quên mất?
Trình Linh nhìn ra suy nghĩ của cô, vừa đi vừa giải thích.
"Nói ra có thể em sẽ không tin, năm anh học lớp tám có đến tìm bà ấy, bởi vì trong thời gian đó cũng cách nhau khoảng nửa năm, anh gõ cửa đi vào, mẹ anh không nhận ra anh ngay, xoay người đi làm việc tiếp. Đến khi anh gọi một tiếng "mẹ" sau lưng bà ấy, bà ấy mới giật mình quay đầu, rồi quan sát anh từ trên xuống dưới. Bà ấy nói "Ý, Trình Linh, con cao như vậy rồi à, con ăn gì mà cao thế, chia sẻ chút đi, sau này mẹ nói cho những sinh viên thấp bé kia của mẹ biết…"..."
Tô Hiểu nghe vậy, ngạc nhiên đến muốn bật cười.
"Anh không lừa em chứ?"
"Anh không lừa em." Trình Linh cũng rất bất lực: "Chắc nửa năm đó anh cao nhanh quá, bà ấy không nhận ra ngay. Nhưng mà mẹ ruột không nhận ra con trai mình, chậc, vẫn rất hoang đường!" Trình Linh mím môi, dáng vẻ vẫn chưa thể nào thoải mái.
Tô Hiểu cười ha ha: "Làm sao đây, đột nhiên em cảm thấy anh cũng rất đáng thương!"
Trình Linh xoa đầu cô, cười nuông chiều: "Cược đi, nếu lát nữa vào trong bà ấy phát hiện chúng ta ngay lập tức thì em thắng, nếu không thì anh thắng."
Tô Hiểu gật đầu thật mạnh: "Được!"
Hai người đến dưới lầu, bởi vì là phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia nên người thường không được vào, Trình Linh có thẻ của mẹ cho, quét một cái rồi dẫn Tô Hiểu vào trong, sau đó đăng ký ở phòng bảo vệ, rồi mới được cho vào.
Hai người đi thang máy lên tầng ba, Trình Linh dẫn cô đi tới bên ngoài một phòng thí nghiệm.
Tô Hiểu liếc một cái, là phòng thí nghiệm công trình sinh vật quốc gia.
Chắc vừa rồi có người vào chưa kịp đóng cửa, hai người cứ thế mà đi vào.
Bên trong là một phòng khách, chỗ sát cửa sổ có một sofa màu đen, trái phải đều là phòng thí nghiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!