*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phòng ngủ chính rộng rãi xa hoa, chỉ thắp sáng một ngọn đèn tường yếu ớt, ánh đèn chiếu một tia sáng nhỏ từ góc tường đến tủ đầu giường.
Bao bì bên ngoài của bao cao su đã bị xé một bên, một lớp màng mỏng khẽ nhảy múa dưới ánh đèn.
Nhiệt độ điều hòa mở rất thấp, nhưng hai người trên giường lại ướt đẫm mồ hôi, cơ thể dính chặt vào nhau như nam châm, không chịu tách nhau giây phút nào.
Cả người Tô Hiểu giống như được vớt ra khỏi nước, cảm giác lạ lẫm tràn khắp bộ não của cô, hệt như có âm thanh kêu gào nơi sâu thẳm, dần nuốt chửng ý thức của cô.
Cô chỉ muốn gần anh hơn, gần thêm chút nữa, rõ ràng đã dính rất chặt nhau, nhưng vẫn chưa đủ...
"Anh Trình Linh..."
"Em gọi thử anh trai nữa xem nào?"
Giọng nói trầm thấp của anh đầy cảnh cáo, mang theo tiếng th* d*c nồng đậm, so với giọng nói dịu dàng trong trẻo thường ngày như hai người khác biệt.
Tô Hiểu hơi khó hiểu, hốc mắt đỏ ửng như tô một lớp sơn đỏ, mê người và say đắm, giống như nai con bị giật mình.
"Em nóng..."
Trình Linh chăm chú nhìn gương mặt cô, khẽ cười một tiếng, rồi hạ người nói bên tai cô.
"Được chưa?" Đọc Full Tại
Cô không hiểu ý anh là sao, cô đã như vậy rồi, còn có gì không thể nữa.
Đôi mắt của Trình Linh tối đen như mực, ánh mắt hơi cụp xuống, dường như đang nhẫn nhịn gì đó, giống như cô là người chọc anh, hiện giờ đang chờ chuốc lấy hậu quả.
Ánh mắt của anh quá đỗi quyến rũ, Tô Hiểu xấu hổ không dám nhìn anh. Không ngờ hiện giờ cô lại mặc ít đồ như vậy trước mặt một người đàn ông, đây là trải nghiệm chưa từng có, khiến cô không thể thích nghi.
Cảm giác xấu hổ xộc lên đến não, theo bản năng cô muốn rút lui.
Đôi môi đỏ của cô lại bị anh tóm được, ngậm vào trong miệng, nhưng cũng chỉ ngậm chứ không làm gì khác.
Đường cong sau lưng anh lưu loát và bén nhọn, tràn đầy sức mạnh.
"Hiểu Hiểu..." Anh thì thầm gọi tên cô, cũng vỗ về cô.
Tô Hiểu cười ngốc nghếch, cô không thể vì những trải nghiệm, hồi ức không tốt trong quá khứ rồi cảm thấy sợ hãi, cô phải dũng cảm chấp nhận món quà cuộc sống ban tặng cho mình, Trình Linh cũng vậy, biết đâu cô có thể xây dựng một gia đình riêng cho mình.
Mồ hôi và nước mắt giao nhau nơi hốc mắt cô, cô khó chịu không thể mở mắt, tiếng còi tàu trên sông Hoàng Phủ bên ngoài cửa sổ, vô số ánh đèn giao nhau chiếu vào trần nhà, đung đưa trước mắt cô.....
Ma Đô một giờ sáng, trên phố vẫn đông người.
Nhóm người ồn ào đi tham quan bến Thượng Hải.
Sự nhộn nhịp truyền vào qua cửa sổ, không thể xua tan sự duyên dáng và xinh đẹp trong phòng.
Tô Hiểu cuốn mình trong chăn, gương mặt nhỏ đỏ ửng cũng vùi chặt trong chăn, không chịu lên tiếng.
Trình Linh đã đỗ dành được mười mấy phút, nhưng người trong chăn chỉ cuộn mình lại, không chịu ra ngoài.
Anh đỡ trán, mặt đầy áy náy.
Bắt đầu từ năm năm tuổi, mỗi năm anh đều sẽ đến căn cứ bí mật huấn luyện ba tháng, sau này được chọn vào đội ngũ bộ đội đặc chủng của Liên Hợp Quốc, dựa vào kỹ năng làm lính nhiều năm, thể chất của anh không phải người thường có thể so sánh được. Tối nay anh đã cố gắng kiềm chế, xem ra vẫn giày vò cô thê thảm.
"Hiểu Hiểu, có phải rất đau không? Em khó chịu chỗ nào, em nói anh nghe." Giọng điệu của anh rất dịu dàng, thậm chí là bất lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!