Buổi tối không có gió, thời tiết hơi oi bức, ánh đèn rực rỡ của trung tâm thương mại đối diện chiếu lên mặt Tô Hiểu, có hơi chói mắt.
Cô lo lắng đứng ở đó, cầm túi xách đứng im.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô nóng đến đỏ bừng, đôi mắt vô tội và bất lực.
Từ trước đến nay, Trình Linh đối xử với cô quá tốt, cô không biết hành động tối nay của cô có tính là chạm vào giới hạn của anh hay không?
Cô chuẩn bị sẵn sàng cho điều xấu nhất chính là Trình Linh hủy bỏ hợp đồng hôn nhân với cô trước thời hạn, cô rời khỏi Hoa An.
Có kinh nghiệm làm sinh viên thực tập ở Hoa An, đi xin việc cũng coi như một ưu thế, không vào được Hoa An, cô còn có thể đến công ty lớn khác.
Nhưng vừa nghĩ đến thật sự phải rời xa anh, trong lòng cô dâng lên một nỗi chua chát nồng nặc, đau đớn, nước mắt cứ thế trào ra, âm thầm chảy từ khóe mắt xuống dưới.
Hóa ra cô không kiên cường, không sợ hãi thứ gì như trong tưởng tượng, cô không thể nhẹ nhàng dứt ra như vậy.
Trong một năm chung sống này, cô vẫn thích anh.
Tô Hiểu buồn đến muốn khóc, nhưng trước giờ cô dám làm dám chịu.
Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cô hít một hơi sâu, bước nhanh về phía Trình Linh.
Trình Linh hút xong điếu thuốc, vứt vào thùng rác bên cạnh, anh nhìn thấy Tô Hiểu cúi đầu đi về phía mình, nên tiến về trước hai bước, đứng im ở đó.
Tô Hiểu nhìn mũi chân của anh, dời bước tới bên cạnh anh, đứng cách một bước chân, cô nói nhỏ.
"Hiện giờ người đã đi hết rồi, anh có gì muốn nói thì nói đi, em chấp nhận được hết."
Đèn đường chiếu lên gương mặt của Tô Hiểu, phủ lên đó một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Hàng lông mi đen dài của cô trở nên rõ rệt dưới ánh đèn, nó hơi rung lên, nhuốm nước mắt.
Trái tim Trình Linh bỗng mềm nhũn, nhưng anh vẫn không lên tiếng, mà đi men theo con đường bóng râm đến khu chung cư Bích Thủy Loan.
Tô Hiểu cam chịu đi theo.
Tây Giang Nguyệt và Bích Thủy Loan cách nhau một bức tường, hai người rất nhanh đã vào khu chung cư, đến sảnh tòa nhà.
Trình Linh đút một tay vô túi, ung dung bước vào thang máy, Tô Hiểu đánh liều vào theo.
Trong thang máy còn một bà cụ tóc bạc, bà cụ dắt một con chó, nhìn thấy Tô Hiểu thì cười chào hỏi.
"Hiểu Hiểu."
"Ý, bà Lưu..."
Có một lần Tô Hiểu giúp một bà cụ tìm con chó đi lạc trong khu chung cư, bà cụ đã nhớ cô.
Trình Linh thấy hai người quen biết thì hơi bất ngờ, anh nhường đường sang bên cạnh.
Ánh mắt của bà cụ rơi lên người anh, bỗng có tinh thần.
"Chà, cậu nhóc này rất đẹp trai đó, Hiểu Hiểu, thằng bé là gì của cháu."
Trình Linh nghe vậy thì nhìn Tô Hiểu với ánh mắt chết chóc, ý tứ rất rõ ràng.
Trả lời tốt thì còn có chỗ để thương lượng, trả lời không tốt thì tự cầu xin may mắn đi.
Tô Hiểu va phải ánh mắt anh, ngượng ngùng bật cười: "Anh ấy là... là... chồng của cháu..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!