Tô Hiểu ngồi xuống, cô cảm nhận được sau lưng mình đã ướt sũng.
Có lẽ cả đời này cô chưa gặp phải cục diện nào ngượng ngùng như vậy, nếu như có thể, cô hận không thể chui xuống lỗ, không cần ra ngoài gặp người nữa.
Cô hít sâu, rất cố gắng duy trì nụ cười đúng mực, khổ nỗi làm thế nào cũng không thể cười được, bầu không khí trên bàn ăn thay đổi đột ngột.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô cứng ngắc, không dám nhìn sắc mặt người đàn ông bên cạnh.
Quen biết Trình Linh bao nhiêu lâu, trong ấn tượng của cô, anh có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, phong độ ngời ngời, chưa từng lớn tiếng nói chuyện với cô, ngay cả lúc bị cô chọc tức gần chết ở khu vui chơi, anh vẫn nhịn xuống, chịu thua cô.
Nhưng người đàn ông lúc này cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo vô cùng, đông cứng mọi thứ ở khoảng cách mười mét.
Anh chỉ liếc nhìn bóng người cô, cô đã cảm thấy bản thân như con vịt đang bị nướng trên giá.
Tất cả mọi người không dám thở mạnh, trong phòng im lặng như tờ.
Trình Linh trả lời tin nhắn Wechat xong, vứt điện thoại lên bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười châm biếm nhàn nhạt, ngước mắt lên trong bầu không khí yên tĩnh.
"Mấy người tổ chức gì vậy?"
Ánh mắt anh rơi vào người Từ Mẫn.
Từ Mẫn trông có vẻ như là một người chững chạc, cho cô ấy mấy lá gan cũng không dám nói dối.
Tô Hiểu tuyệt vọng nhắm mắt lại, rất muốn lên tiếng giải thích gì đó, nhưng cổ họng cô như bị dính chặt, nửa chữ cũng không phun ra được.
Từ Mẫn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Trình Linh, trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Trong vô thức đã cảm thấy bất thường.
Người tặng hoa cho Tô Hiểu họ Trình.
Tổng giám đốc Trình họ Trình...
Cô ấy hình như nhận ra gì đó, chỉ đành nơm nớp lo sợ trả lời.
"Tổng giám đốc Trình, chuyện là như thế này, bọn tôi nhìn thấy mỗi ngày đều có người tặng hoa cho Hiểu Hiểu, nói đùa bảo em ấy dẫn bạn trai đến mời bọn tôi ăn cơm, sau đó..." Câu nói phía sau thật sự không thể nói tiếp được nữa.
Trình Linh nghe vậy, khẽ cười.
"Ồ, là thế à..."
Sau đó, anh ngồi thẳng người, hai tay đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc.
"Hóa ra muốn bạn trai của Hiểu Hiểu mời ăn cơm... Vậy được, xin lỗi mọi người, tôi đến muộn rồi, Châu Minh, gọi món!"
"!!!"
Đám người Diêu Hân ngờ nghệch.
Ý gì vậy?
Từng chữ đứng riêng lẻ đều có thể hiểu được, nhưng khi nối lại sao nghe không hiểu thế?
Đều là sinh viên tốt nghiệp của trường đại học nổi tiếng, khả năng đọc hiểu của họ đều xuất sắc, giải thích câu nói vừa rồi chính là: "Tôi là bạn trai của Tô Hiểu, xin lỗi tôi đến muộn, mọi người gọi món đi, tôi thanh toán!"
Là ý này sao?
Ánh mắt của đám người Diêu Hân đồng loạt hướng về Tô Hiểu, chỉ thấy cô nở nụ cười cứng ngắc, giọng nói bay lơ lửng không chạm đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!