Sáu giờ mười lăm phút, sáu đồng nghiệp của bộ phận đào tạo đã đến đông đủ, ba đồng nghiệp nam, ba đồng nghiệp nữ. Vốn dĩ Tô Hiểu cũng gọi điện cho giám đốc Hứa Khả, nhưng Hứa Khả không rảnh, bảo bọn họ ăn ngon miệng, Tô Hiểu cũng không gọi thêm người khác nữa.
Từ Manh dẫn một anh chàng cao gầy, đeo mắt kính đến phòng, chàng trai mặc áo sơ mi và giày thể thao, có hơi e thẹn.
"Không tệ, Hiểu Hiểu, bạn trai em trông rất thư sinh." Từ Mẫn nói nhỏ.
Suốt quá trình, Tô Hiểu đều cười ngốc nghếch.
"Anh ấy tên là Khương Vũ, hiện giờ đang kinh doanh một cửa hàng hoa." Đây là cô và Từ Manh đã thương lượng với nhau.
"Woa, thảo nào mỗi ngày đều tặng hoa."
Diêu Hân và Từ Mẫn nhìn nhau, thầm nghĩ một ông chủ cửa hàng hoa có thể kiếm được nhiều tiền thế ư? Tuy rằng chàng trai này trông không tệ, nhưng luôn cảm thấy hơi khác biệt với anh nhà giàu tặng hoa hồng một trăm mấy nghìn tệ kia.
Có lẽ người ta mở cửa hàng hoa theo cách có đường lối.
Trong lòng ít nhiều cũng hơi thất vọng, mọi người gọi đồ ăn cũng không còn tùy ý nữa.
Cho rằng có thể gặp được một cậu chủ "giết" theo ý muốn, kết quả chỉ là ông chủ cửa hàng hoa.
Diêu Hân cầm menu trước, liếc nhìn giá cả, cô ấy và Từ Mẫn hơi rùng mình, thậm chí muốn rút lui.
Trên bàn ăn còn một đồng nghiệp nam tên Phạm Thạch Nghị, anh ta giơ ly rượu mời Khương Vũ trước.
"Người anh em mở cửa hàng hoa mấy năm?"
"Rất nhiều năm rồi."
"Ở đâu, sau này rảnh rỗi tôi đến mua hoa để chăm sóc khách hàng cho việc làm ăn."
"Ha ha, không sao, tôi mở mấy cửa hàng ở khắp Ma Đô, mọi người cứ thoải mái."
Có được chỉ thị của Từ Manh, Khương Vũ liền bốc phét, Từ Manh ở bên cạnh cổ vũ.
"Các anh các chị đừng tiết kiệm tiền giùm anh ấy, anh ấy mở cửa hàng hoa chơi thôi, chủ yếu là bố anh ấy có tiền."
"Ồ, tôi đã nói mà."
Mọi người hiểu ngay, nhưng các anh chị đều là người từng trải, không phải tiền mình kiếm ra, ít nhiều cũng không có tự tin. Mọi người không dám gây tiếng xấu cho Tô Hiểu nên mỗi người chỉ gọi một món.
Gọi xong món, mọi người phát hiện ra một vấn đề.
Tương tác giữa Tô Hiểu và Khương Vũ rất ít, ngược lại Từ Manh và người kia càng giống tình nhân hơn.
Cuối cùng menu được đưa đến trước mặt Tô Hiểu, cô nhìn món ăn mọi người gọi, phát hiện họ đều không tiện gọi món quá đắt.
Đến cũng đến rồi, không thể không hết lòng được.
Cô đã định quẹt thẻ của Trình Linh, hai ngày nữa sẽ được phát lương thực tập, đến lúc đó sẽ trả lại cho anh.
Cô gọi thêm mấy món ăn với nhân viên phục vụ, Từ Mẫn thấy ngại ngùng.
"Hiểu Hiểu, em đừng gọi nhiều như thế, ăn không hết đâu."
"Không đâu, một phần ăn của nhà hàng họ không nhiều, ăn hết mà." Tô Hiểu đã ăn mấy lần, trong lòng vẫn có tính toán.
Tô Hiểu nói vậy, mọi người cũng không kiên trì nữa.
Thức ăn ở Tây Giang Nguyệt phải chờ rất lâu, mọi người ăn vặt và uống nước ngọt trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!