Trình Linh ngủ bốn tiếng đã thức, anh tắm rửa thay đồ rồi mở laptop làm việc một lúc, khi nghe thấy tiếng động ở phòng ngủ chính, anh đứng dậy qua xem.
Anh đến phòng ngủ chính của Tô Hiểu, chậm rãi gõ cửa.
"Hiểu Hiểu!"
Đợi một lúc, anh nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cửa được mở ra nhẹ nhàng.
"Có chuyện gì sao?" Tô Hiểu ló đầu ra.
Theo bản năng Trình Linh đẩy cửa ra muốn vào bên trong, nhưng bị Tô Hiểu cản lại, cô chỉ để một kẽ hở.
"Anh đừng vào, có gì thì nói đi." Giọng điệu cô đầy cảnh giác và nôn nóng.
Trình Linh ngẩn người, thông qua khe hở anh nhìn thấy nửa gương mặt trong sáng xinh đẹp của cô, gò má dường như vẫn còn giọt nước, chắc vừa mới tắm xong.
"Sao thế? Anh không vào được hả? Chẳng phải em đã mặc đồ rồi sao?" Trong khe hở anh nhìn ra được Tô Hiểu đang mặc váy ngủ.
Trong thời gian ở chung với Tô Hiểu ở Bích Thủy Loan, cô thật sự bao bọc bản thân kín đáo, nhưng khi đó hai người vẫn chưa xác định mối quan hệ, còn tối qua hai người đã như vậy rồi, không có lý nào ngay cả cô mặc váy ngủ mà anh cũng không thể nhìn.
Giọng điệu của Trình Linh rất đường hoàng như lẽ dĩ nhiên.
Nhưng Tô Hiểu chặn cửa chặt cứng, không cho anh vào.
Không có gì khác, sáng nay cô thức dậy tắm rửa thì phát hiện ngực mình có một vết đỏ, nhìn thế nào cũng giống một mảng chấm đỏ bị côn trùng cắn, nhưng lại không giống hoàn toàn, cô liều mạng đến gần gương nhìn, kết quả không cẩn thận làm rơi áo ngực xuống nước.
Cô chỉ mang một bộ đồ để thay.
Những món đồ xa xỉ mà Trình Linh mua cho cô đều để ở chỗ ông nội, đồ cô thường mặc thì ở Bích Thủy Loan, chỗ này căn bản không có đồ thay.
Hiện giờ cô kh*ng m*c ** ng*c, sao có thể để Trình Linh vào được.
"Không phải, em không được tiện cho lắm. À, anh có thể bảo dì Trương đến một chuyến không." Tô Hiểu yếu ớt nói.
Biểu cảm của Trình Linh rất cạn lời. Đọc Full Tại
Tối qua hai người nên sờ đã sờ hết rồi, không nên nhìn cũng đã nhìn.
Anh đã đóng dấu, lẽ nào còn có gì mà dì Trương được biết còn anh thì không ư?
Nhưng Tô Hiểu chính là một con rùa, Trình Linh cũng hết cách.
"Được."
Anh xoay người đi đến lối cầu thang, dùng bộ đàm gọi xuống điện thoại dưới lầu, bảo dì Trương đến.
Anh trở về phòng sách, nhìn dì Trương bước vào phòng cô không bao lâu thì đi ra, anh âm thầm vẫy tay với dì Trương, gọi bà ấy vào phòng sách.
"Cô ấy bị sao vậy?"
Dì Trương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Linh, không biết nên nói thế nào.
Bà ấy nghĩ rằng hai người trẻ tuổi này ở Bích Thủy Loan đã được một tháng, cũng nên ngủ chung với nhau từ lâu rồi.
Kết quả, nhìn dáng vẻ của Tô Hiểu, xem ra không có hy vọng.
Cậu chủ, cậu phải cố lên mới được.
Dì Trương phàn nàn trong lòng, lên tiếng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!