Tô Hiểu lập tức đẩy Trình Linh ra, lục tìm điện thoại.
Nhưng Trình Linh không hề buông cô ra, mà di chuyển nụ hôn xuống dưới.
Tô Hiểu vừa nhẫn nhịn phản ứng bản năng của cơ thể, vừa tức giận hành vi phóng túng của Trình Linh, cô bị ép phải ngẩng đầu, khó khăn chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng.
Diêu Hân nghe thấy tiếng động nên đã đi về phía bên này.
"Hiểu Hiểu?" Cô ấy đứng ở lối cầu thang cách đó không xa, hô lớn về phía này.
Âm thanh vang vọng trong lối đi, rất dọa người.
Tô Hiểu không dám thở mạnh.
Trình Linh không có nhiều kiêng dè như thế, anh tiếp tục ngậm lấy môi cô, hút vào bên trong từng chút một.
Má của Tô Hiểu nóng bừng, cô rất tức giận nhưng không dám lên tiếng.
Diêu Hân đang ở bên ngoài, cô sợ Trình Linh không biết kiêng dè.
Diêu Hân lại gọi điện cho Tô Hiểu, lần này bên trong không có tiếng động, cô ấy nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.
Hứa Khả cần tài liệu gấp, hiện giờ tài liệu đang ở phòng tổng giám đốc, cô ấy phải đi lấy tài liệu trước.
Vậy nên Diêu Hân gửi tin nhắn thoại cho Tô Hiểu rồi đi thang máy lên tầng.
Trình Linh vẫn chưa lùi ra, Tô Hiểu không đẩy được anh, chỉ đành cắn một cái.
Máu tanh lan trong miệng, Trình Linh đau đớn, buộc phải buông cô ra.
Anh mím môi, ngón tay lướt qua, có máu.
"Hiểu Hiểu..." Lông mày tuấn tú khẽ chau lại, dường như hơi bất mãn.
Tô Hiểu cúi đầu không dám lên tiếng, ngực cô phập phồng dữ dội, cô liếc nhìn máu trên ngón tay anh, ngẩng đầu nhìn đôi môi anh, nơi đó đã bị cắn rách da, cô thấy hơi hối hận.
Không phải hối hận vì đã cắn Trình Linh, mà hối hận vì đã lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy, sợ bị người khác nhìn thấy.
"Em sợ cái gì?" Trình Linh không thể hiểu được suy nghĩ của cô: "Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận."
"Khi nào chúng ta mới không cần lén lén lút lút như vậy nữa?" Ánh mắt của Trình Linh có vài phần cầu xin chân thành.
Tô Hiểu trừng mắt với anh: "Mới vụng trộm có một lần mà anh đã không muốn rồi..."
Còn chưa nói xong, cô đã nhận ra điều bất thường, vội vàng ngậm miệng.
Trình Linh khẽ bật cười, ngón tay quét qua gò má phiếm hồng của cô.
"Hóa ra em thích k*ch th*ch à..." Giọng điệu lười nhác lại vang lên.
Tô Hiểu bị anh chọc tức chết, không muốn quan tâm anh nữa, cô đẩy anh lên cầu thang.
"Anh mau đi đi." Cô xoay người, ra khỏi lối thoát hiểm.
Trình Linh sờ chỗ đau ở môi, anh mỉm cười, đi lên cầu thang trở về tầng cao nhất.
Diêu Hân lấy được tài liệu ở chỗ Tưởng Dao của phòng tổng giám đốc, Trình Linh cũng vừa mới ra khỏi thang máy.
Trình Linh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, thân hình thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng tay lại đặt trên môi, anh sải bước đi đến phòng làm việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!