Ánh đèn ngà ngà mang theo hơi thở mờ ám chiếu khắp căn phòng.
Phòng khách được thiết kế theo phong cách hiện đại, viên kim cương nổi bật, thể hiện thân phận tôn quý của chủ nhân mọi lúc.
Mọi thứ đều rất vừa vặn.
Người đàn ông trước mặt có đôi mắt trong trẻo, màu đen nồng đậm, giống như khoá chặt cô lại, khiến cô không thể nhúc nhích.
Gương mặt tuấn tú kia được phóng to vô hạn trước mặt cô, không chút tì vết, ánh mắt dịu dàng bịn rịn bao trùm lấy cô.
Tim cô như ngừng đập, cả người căng cứng, lòng bàn tay đặt trên quầy bar toàn là mồ hôi.
Một mái tóc đen xõa xuống bên trái chiếc cổ thanh tú của cô, rủ xuống trước ngực, hiện rõ vẻ phong tình.
Anh thích em...
Giọng nói của anh giống hệt như âm thanh kỳ diệu vang vọng trong đầu cô, cuốn bay hết lý trí của cô từng chút một, cho đến khi đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Hơi thở mát lạnh mang theo vài phần bá đạo và dò xét tiến lại gần, đến khi sự mềm mại lạnh băng kia chạm vào cánh môi cô, xúc cảm nhẹ nhàng khiến trái tim cô rung lên.
Cô mở to mắt, đập vào mắt là sống mũi thẳng tắp, đường nét khuôn mặt căng cứng và cả đôi mắt sâu thẳm mê người kia của anh.
Không được đâu, Tô Hiểu.
Trong đầu có giọng nói điên cuồng thét gào với cô.
Lòng bàn tay to lớn của anh đặt lên eo cô, bóp n** m*m m** thon thả đó trong lòng bàn tay, cánh môi dịu dàng kèm theo sự ướt át nơi đầu lưỡi xâm nhập vào răng môi cô từng chút một.
Vào khoảnh khắc anh muốn xâm nhập vào, lý trí của Tô Hiểu quay lại, cô đột nhiên đẩy anh ra!
Cô nhanh chóng chạy về phòng mình.
Bước chân hoảng loạn phá vỡ sự yên tĩnh tốt đẹp.
"Tô Hiểu!"
Phía sau truyền đến tiếng kêu trầm thấp của Trình Linh, và cả cảm xúc hơi thất bại.
Vô số hình ảnh giao thoa trong đầu cô.
Lúc mới gặp nhau, khí thế cao quý bình tĩnh của anh, khí thế sắc bén trong buổi họp, và sự dịu dàng khi cúi đầu cười khẽ.
Cô cầm tay nắm cửa, trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nhắm mắt lại, nghe theo trái tim và đưa ra quyết định.
"Anh hãy cho em chút thời gian để suy nghĩ!"
Sau đó "đùng" một tiếng, cửa đóng lại, ngăn cách tầm mắt của anh.
Nhiệt độ ấm áp nơi cánh môi vẫn chưa biến mất hẳn.
Trình Linh ủ rũ ngồi trên sofa, nhắm mắt lại, xoa ấn đường.
Ánh đèn u ám trong phòng khách giao thoa với ánh sáng rực rỡ ở đối diện, tạo thành một bóng sáng trên người anh.
Anh hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Không tính là thất vọng, anh biết rất rõ cô là một con rùa, không để anh tấn công nhanh như thế, cô không từ chối ngay tại chỗ đã là thu hoạch lớn nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!