"Bà nội yên tâm đi ạ, chúng cháu chắc chắn sẽ sống với nhau thật tốt."
Sau khi tắt máy, Tô Hiểu đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Hiện giờ đã chính thức khai giảng, nhà trường bắt đầu giảng dạy.
Tô Hiểu vừa bận rộn với việc đi học, vừa suy nghĩ nên làm thế nào để lấy được phí tài trợ một trăm nghìn tệ.
Cuối cùng, chờ đến ngày kế hoạch được phê duyệt, cô bắt đầu gọi từng cuộc điện thoại và đích thân đến gặp người đại diện của một số doanh nghiệp trong mục tiêu.
Sau khi thất bại khoảng năm mươi lần, cuối cùng có một doanh nghiệp hứng thú với phương án này, Tô Hiểu lập tức cúp tiết học buổi chiều hôm đó, ăn diện có vẻ trưởng thành một chút, rồi đến gặp mặt thảo luận với doanh nghiệp kia.
Cô vừa mới ra khỏi cổng trường, không ngờ lại đụng phải Tiêu Dung.
Tiêu Dung đang bước xuống khỏi chiếc xe Mercedes màu đen, tay cầm một tấm thẻ, nheo mắt cười, đung đưa thẻ trước mặt Tô Hiểu.
"Tôi thành công rồi, một trăm nghìn tệ thôi mà, nếu không phải sợ đả kích cô, tôi còn muốn nâng cao số tiền cơ." Tiêu Dung đắc ý chờ xem phản ứng của Tô Hiểu.
Nhưng thứ cô ta chờ được là việc Tô Hiểu trực tiếp đi ngang qua người, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
"Hừ, ngông cái gì, lúc này chẳng phải còn đang chạy đôn chạy đáo đi tìm tài trợ à? Hứ!"
Tiêu Dung tức giận giậm chân, đi vào trong trường.
Cô ta lập tức gọi điện cho cán bộ ủy ban trường mà mình quen.
"Tôi đã lấy được một trăm nghìn tệ phí tài trợ rồi, tôi chẳng mất bao nhiêu sức lực cả, cứ bảo bố tôi gọi điện thoại cho người ta là được. Nhìn đi, quan hệ đối ngoại vẫn phải xét đến tài nguyên, tài nguyên của tôi, đứa quê mùa như Tô Hiểu sao có thể so sánh được..."
Tô Hiểu ngồi xe buýt đến quảng trường Thi Duyệt, công ty này vừa hay chuyên về đào tạo công chức. Ở nơi tập hợp các trường đại học cao đẳng này, quảng trường Thi Duyệt lại là nơi gần với làng đại học nhất, cho nên chỗ này có rất nhiều sinh viên tới lui.
Tô Hiểu lên mạng tìm hiểu, cơ cấu đào tạo công chức của công ty này là đào tạo công chức bản địa, muốn so sánh với mấy doanh nghiệp lớn tầm cỡ toàn quốc thì vẫn chưa đủ.
Cho nên dạo gần đây công ty này cũng đang muốn đánh vào nội bộ nhà trường, vậy nên phương án của Tô Hiểu đã được đưa đến tay giám đốc bộ phận thị trường vào lúc này.
"Lần này chuẩn bị tổ chức cuộc thi hùng biện dành cho bảy trường, kế hoạch là ủy ban liên hợp sinh viên thành phố S đứng ra tổ chức, hội sinh viên trường đại H bọn tôi đảm nhận, cả cuộc thi kéo dài hai tháng, thời gian dài, phạm vi truyền bá rộng, tính duy trì mạnh..."
Tô Hiểu tỉ mỉ giới thiệu kế hoạch hoạt động, cuối cùng cô nói.
"Nếu bên anh tham gia, chúng tôi có thể giúp đỡ tuyên truyền. Nếu như là tài trợ, vậy có thể dùng danh nghĩa của công ty các anh. Đương nhiên, điều này cần dựa vào sự cần thiết và phí tài trợ của các anh."
Trong năm hai, Tô Hiểu từng kêu gọi được rất nhiều tài trợ, cho nên việc bàn bạc cũng dễ như trở bàn tay.
Giám đốc bộ phận thị trường hiển nhiên rất có hứng thú với dự án này, hai bên thảo luận cả buổi chiều, lúc đầu chỉ đồng ý tài trợ một trăm nghìn tệ, nhưng Tô Hiểu dùng quyền tài trợ độc quyền dụ dỗ, thuyết phục được đối phương tăng phí tài trợ lên một trăm năm mươi nghìn tệ.
Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm.
Hai bên ký hợp đồng ngay tại chỗ, còn lấy được năm mươi nghìn tệ phí khởi động.
Sau khi việc lớn đã thành, Tô Hiểu như trút được một phần gánh nặng.
Hiện giờ cô đã lấy được một trăm năm mươi nghìn tệ phí tài trợ, cộng thêm phương án của cô chắc chắn xuất sắc hơn phương án của Tiêu Dung, cô lại từng là phó trưởng ban, giáo viên của Ủy ban Đoàn thanh niên trường chắc không còn gì để nói nữa.
Tô Hiểu về đến ký túc xá, hiếm khi bốn người đều có mặt, nên Tô Hiểu đã mua trà sữa cho mỗi người.
"Thành công rồi à?" Từ Manh chạy đến đón cô.
"Đúng vậy!"
"Tuyệt quá rồi, không hổ là trưởng ban Tô của chúng ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!