Chương 39: (Vô Đề)

Tuy rằng Tô Hiểu không biết buổi đấu giá có cấp bậc là gì, nhưng nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Tiêu Ương, chắc không phải buổi đấu giá bình thường.

"Tôi chỉ là trợ lý bình thường, đến lấy đồ giúp lãnh đạo của chúng tôi."

Tiêu Ương thở phào, không cam lòng liếc nhìn cánh cửa bên trái, tầm mắt quay lại trên người Tô Hiểu.

"Tôi nói mà, sao cô có tư cách vào buổi đấu giá đẳng cấp nhất được."

Tô Hiểu lạnh lùng nhìn cô ta, xoay người chuẩn bị vào trong.

"Đợi đã, Tô Hiểu!"

Tô Hiểu lại xoay người, nhìn thấy "hai mẹ con" Tiêu Dung và Lưu Tương Vân đi giày cao gót, chạy lạch bạch đến.

"Tô Hiểu, cô làm gì ở đây?" Tiêu Dung nhìn Tô Hiểu, lại nhìn căn phòng sau người cô, trái tim đập thình thịch mang theo vài phần hân hoan và kích động.

"Cô đến làm trợ lý?" Ánh mắt cô ta phát sáng, hiển nhiên là nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi.

Tầm mắt của Tô Hiểu luôn đặt trên người Lưu Tương Vân, mẹ cô trông gầy hơn lần trước một chút, sắc mặt hơi ảm đạm.

"Hiểu Hiểu..." Hốc mắt của Lưu Tương Vân đỏ bừng, ngơ ngác nhìn con gái ruột, cổ họng như bị dính chặt, không thể nào nói nên lời.

Tô Hiểu nhanh chóng di chuyển tầm mắt, nhìn sang Tiêu Dung.

"Sao nào?"

Trong đầu Tiêu Dung bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, cô ta nặn ra một nụ cười, đi đến trước mặt Tô Hiểu, khoác cánh tay cô.

"Hiểu Hiểu, cô xem hai chúng ta cũng tính là chị em nhỉ." Cô ta chỉ vào Lưu Tương Vân đang có sắc mặt trắng bệch.

"Hiện giờ bọn tôi gặp khó khăn, có phải cô nên giúp đỡ chút không?"

Tô Hiểu nghe vậy thì bật cười, rút tay ra khỏi tay cô ta, nói với giọng châm biếm.

"Tiêu Dung, nếu tôi nhớ không nhầm thì một năm trước cô không có nói như vậy!"

Mặt Tiêu Dung cứng ngắc, nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, khi cười nói mang theo chút khẩn cầu.

"Là như thế này, nguồn vốn công ty của bố tôi xảy ra ít vấn đề, hiện giờ đang xin mượn tiền với tài chính nhà họ Lộ, nhưng tài chính nhà họ Lộ mãi vẫn không trả lời, bọn tôi không chờ được, vừa hay nghe nói tối nay có tiệc tối ở chỗ này nên tôi và mẹ đã đến đây, định nghĩ cách gặp tổng giám đốc Lộ một lần."

Trước kia cô ta chưa từng thừa nhận người mẹ kế Lưu Tương Vân này, hôm nay để lấy lòng Tô Hiểu, cô ta chỉ đành thể hiện sự thân thiết.

"Chẳng phải cô có thể vào hội trường buổi đấu giá à? Cô có thể dẫn tôi vào trong được không, chỉ cần cô dẫn tôi vào là được."

Vẫn còn một mục đích mà Tiêu Dung không nói ra, người trong đại sảnh đối diện không giàu cũng quý, là người có quyền có thế nhất Ma Đô, cô ta chỉ cần vào trong, cho dù bám víu được cậu chủ nào đó thì vấn đề của nhà họ Tiêu cũng dễ dàng được giải quyết, mà bản thân cô ta cũng có thể bước vào gia đình giàu có.

Tuy rằng nhà họ Tiêu trước nay vẫn tính là giàu, nhưng so với những người giàu kia thì thật sự vẫn còn kém xa.

Chỉ nhìn mỗi Tiêu Ương là biết, công ty bất động sản của nhà Tiêu Ương nằm trong top mười Ma Đô, nhưng vẫn không có cơ hội bước vào buổi đấu giá bên cạnh.

Tiêu Ương đứng bên cạnh, nhìn ra được ý đồ của Tiêu Dung, cô ta nở nụ cười không rõ ràng, ý cười không chạm tới đáy mắt.

"Đúng đó, Tô Hiểu, cô chỉ cần dẫn Tiêu Dung vào trong, cô ta tùy tiện bám vào một người giàu có, cuộc sống của mẹ cô ở nhà họ Tiêu cũng dễ dàng hơn."

Tiêu Ương biết được quan hệ giữa Tô Hiểu và Lưu Tương Vân từ chỗ Tiêu Dung.

Lưu Tương Vân nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, bà ta rưng rưng nước mắt nhìn Tô Hiểu, giọng nói run rẩy.

"Hiểu Hiểu... Con có thể giúp Dung Dung được không... Hiểu Hiểu, nể tình mẹ nuôi nấng con, coi như mẹ xin con đi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!