Chương 38: Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tô Hiểu bị ép dựa vào lồng ngực anh, cách một lớp vải mỏng dính, cô nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến gò má của cô, cả người cô bắt đầu nóng lên.

Cô không biết Trình Linh ôm mình bao lâu, cổ anh dường như đã toát một lớp mồ hôi, yết hầu của anh dán vào trán cô, chuyển động lên xuống.

"Không phải lỗi của cô, tôi không cho phép cô xin lỗi!"

Đúng vậy, cô có gì sai chứ, nếu cô có thể lựa chọn, cô sẽ không chọn được sinh ra trong gia đình như thế.

Nhưng mà, tất cả mọi người đều nói đó là lỗi của cô.

Thím Quyến nhà hàng xóm không chỉ một lần chỉ vào cô mà nói.

"Nếu như cháu là con trai thì tốt rồi... Bố cháu cũng hài lòng, mẹ cháu sẽ không bỏ đi."

Cho nên, cô không ngừng xin lỗi, cô hận bản thân không phải con trai, rất cố gắng làm việc, ba tuổi đã xuống ruộng trồng lúa, cuối tuần dầm mưa đi hái trà đổi lấy tiền, liều mạng học tập muốn chứng minh mình không kém hơn con trai, nhưng như vậy thì sao chứ, bọn họ vẫn từ bỏ cô.

Ngay cả lúc bố chết, rất nhiều người già chỉ vào cô mà mắng, nói cô xui xẻo khắc chết bố, ép mẹ bỏ đi.

Nước mắt thấm ướt đầu vai anh.

"Cô đừng sợ, sau này có tôi ở đây..."

Cô đã rất ít khi nhớ đến những chuyện cũ, có phải do Trình Linh đối xử với cô quá tốt, bảo vệ cô kỹ càng như vậy nên mới khiến cô cảm thấy ỷ lại, khiến cô không khỏi buông xuống vỏ bọc kiên cường của mình hay không.

Bao nhiêu năm đã trôi qua rồi, hiện giờ ngày càng tốt hơn, cô không có lý nào để õng ẹo cả.

Hơn nữa, tiếp tục như vậy rất nguy hiểm.

Không thể chìm đắm trong sự dịu dàng của anh nữa.

Tô Hiểu nhấc tay khỏi lòng anh một cách cứng nhắc, cô lau đi nước mắt, từ từ đẩy anh ra và nở nụ cười thản nhiên với anh.

"Xin lỗi nha, tôi không sao, tôi đi tìm thuốc cho anh."

Cô đứng dậy rời đi.

Trình Linh nhìn chăm chú bóng lưng của cô, trong thời gian ngắn như vậy cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.

Tô Hiểu như vậy khiến anh càng thêm buồn bã.

Cô như một con rùa, trong lòng rất dịu dàng mềm mại, nhưng vỏ bên ngoài lại quá cứng.

Khi Tô Hiểu quay lại, trên mặt đã không còn bất cứ dấu vết nào, cô cầm tăm bông, cẩn thận bôi thuốc cho anh.

Ánh mắt của Trình Linh rất bức người, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề ngẩng đầu lên nhìn anh.

Bôi thuốc xong, cô mở lời.

"Có cần tôi dìu anh về phòng không?"

Trình Linh nhìn cô bằng ánh mắt chua chát, đang định lên tiếng thì điện thoại của Tô Hiểu reo lên vào lúc này.

Cuộc gọi đến hiển thị là Châu Minh.

"Trợ lý Châu? Sao thế?"

Giọng nói của Châu Minh ở đầu dây bên kia rất vội vã.

"Hiểu Hiểu, cô và tổng giám đốc Trình có ở cạnh nhau không? Có mấy chuyện cần tổng giám đốc Trình xử lý, tôi gọi cho anh ấy nhưng không ai nghe."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!