Chương 35: (Vô Đề)

Điện thoại của Tô Hiểu cài chế độ rung, đây là thói quen khi tham gia hoạt động hội sinh viên của cô.

Khi Trình Linh gọi tới, cô không hề nghe thấy.

Trong phòng rất ồn ào, ngoại trừ đoàn chủ tịch hội sinh viên kỳ mới, còn lại đều là đàn anh đàn chị năm tư vừa mới tốt nghiệp.

Diêm Thụy lấy lý do sinh nhật mình nên mời Tô Hiểu về trường tham gia party, đến nơi cô mới biết hôm nay là sinh nhật Úc Thanh.

Úc Thanh và Diêm Thụy đã tốt nghiệp, Tô Hiểu trở thành phó chủ tịch hội sinh viên kỳ mới.

Suốt quá trình, ánh mắt của Úc Thanh nhìn cô không chút che đậy, người tinh mắt đều biết ý của Úc Thanh.

Vốn dĩ mọi người cố ý nhường vị trí bên cạnh Úc Thanh cho Tô Hiểu, nhưng Tô Hiểu lặng lẽ ngồi đối diện Úc Thanh.

Tiêu Ương ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cô ta cầm ly rượu, cong môi: "Lần trước người tặng đồ đắt tiền cho em thật ra không phải bạn trai em phải không?"

Tô Hiểu nhìn cô ta, có hơi bất ngờ sao cô ta biết được.

"Chị nghe nói em bám được vào tổng giám đốc Lộ? Nếu không phải vì tổng giám đốc Lộ, sao em có thể vào khoa học kỹ thuật Hoa An được?" Tiêu Ương không phục cho lắm, cô ta cũng báo danh vào Hoa An, nhưng đã bị đánh rớt ở vòng phỏng vấn đầu tiên.

Tô Hiểu nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi.

"Tiêu Ương, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy được. Con mắt nào của chị nhìn thấy tôi và Lộ Vân quen nhau? Nếu tôi thật sự bám vào anh ấy, tôi còn phải đi thực tập ở Hoa An à?"

Diêm Thụy cũng biết lời của Tiêu Ương hơi quá đáng, không nhịn được chau mày rồi kéo Tiêu Ương lại.

"Được rồi, mọi người đều thấy rõ năng lực của Tô Hiểu, điều mà chủ tịch Trình của Hoa An không thích nhất chính là dắt díu quan hệ, lúc đầu tổng giám đốc Trình Linh của Hoa An cũng leo lên từ cấp cơ bản, nếu Tô Hiểu thật sự dựa vào tổng giám đốc Lộ, e rằng không vào được đâu."

Tiêu Ương lạnh lùng nhìn áo sơ mi hơn mười nghìn tệ trên người Tô Hiểu.

"Những món đồ đắt tiền này là ai mua cho em, chị nghe nói chỉ riêng túi xách da hiếm có của thương hiệu H người đó đã mua cho em một đống, đây không phải người giàu bình thường đâu!"

Trong nhà Tiêu Ương giàu có như vậy, bố mẹ cô ta cũng không thể nào một hơi tiêu mấy triệu tệ mua túi xách cho cô ta.

Tô Hiểu nghe thấy câu này chỉ cảm thấy buồn cười: "Tôi thật sự cảm thấy kỳ lạ, ai mua cho tôi là chuyện riêng của tôi, liên quan gì đến chị? Chị hâm mộ, ghen tị thì cứ nói thẳng, tôi còn chuyện muốn nói chị biết, ngoại trừ những món đồ đắt tiền này, tôi còn một căn biệt thự trị giá chục tỷ, chị hài lòng chưa?"

Đối với người bôi nhọ và suy đoán ác ý này, giải thích nhiều cũng vô dụng, còn không bằng chọc tức chết đối phương.

Quả nhiên cả gương mặt của Tiêu Ương tối sầm.

Tô Hiểu cầm ly bia trước mặt lên uống, mặt đầy áy náy nhìn Úc Thanh.

"Xin lỗi đàn anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, em đi trước đây."

Tô Hiểu xách túi xoay người rời đi, cô túm tóc, lòng đầy bực dọc bước ra khỏi quán bar.

Quán bar ở bên trong trường, gần khu ký túc xá, cô một mình đi ra ngoài trường.

Gió đêm thổi tới, dần thổi bay cảm xúc bực bội trong lòng cô.

Ngày mai còn phải đi làm, hiện giờ đang là thời điểm sinh viên nghỉ học nên không có xe buýt của trường, cô không muốn đi trễ, chỉ đành quay về Bích Thủy Loan.

Úc Thanh đuổi theo cô ra ngoài.

"Hiểu Hiểu."

Tô Hiểu dừng bước, quay đầu nhìn anh ấy.

Dưới ánh đèn vàng, bóng người Úc Thanh rất thon dài, anh ấy từ từ bước lại gần, vẻ mặt hơi mê mẩn: "Hiểu Hiểu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!