Không biết Tô Hiểu nghĩ ra điều gì, cô cười trộm một mình, rồi nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Trình Linh đang nhìn mình, cô vội vàng ho khụ khụ.
"À, tổng giám đốc Trình, anh muốn hỏi gì?"
Trình Linh nghe cô suốt ngày gọi tổng giám đốc Trình này, tổng giám đốc Trình nọ, không nhịn được mà xoa lông mày.
Bỏ đi.
Cô nhóc này chắc vẫn chưa mở mang đầu óc.
Tô Hiểu thấy sắc mặt của Trình Linh không được tốt, tưởng rằng anh có việc bận.
"Tổng giám đốc Trình, anh đi làm việc đi, tôi tự dọn dẹp được rồi." Nét cười nơi khóe mắt của cô không hề giảm đi.
Lúc Tô Hiểu cười lên rất đẹp, đôi mắt cong thành hình vầng trăng khuyết, long lanh, trong veo và sáng rõ.
Trình Linh không nói gì, đứng dậy trở về phòng.
Khoảng một tiếng sau, Trình Linh thay bộ đồ thể thao đến phòng tập gym để chạy bộ. Đây là công việc mỗi tối anh bắt buộc phải làm.
Buổi tối Tô Hiểu buồn chán, cũng muốn đi tập gym nên đã mặc đồ thể thao đi vào, lúc vào thì phát hiện mình mặc đồ đôi với Trình Linh.
Không cần nghĩ, chắc chắn là Châu Minh làm.
Tô Hiểu hít một hơi sâu, cô ngượng ngùng, má phiếm hồng.
"Tôi thử được không?" Tô Hiểu chỉ vào máy tập luyện sức mạnh tổng hợp bên cạnh máy chạy bộ.
"Đương nhiên là được." Trình Linh toát đầy mồ hôi, liếc nhìn bộ quần áo của cô.
Tô Hiểu ngồi lên nhưng không biết cách tập cho lắm.
Trình Linh thấy vậy, lấy khăn lông treo trên cổ xuống lau mồ hôi, bước xuống máy chạy bộ, đi đến giúp cô.
Thân hình của anh cao ráo bao trùm lấy phía sau Tô Hiểu, bỗng dưng mang đến cho người ta một cảm giác áp bức giống như ôm lấy cô từ đằng sau.
Tô Hiểu chưa từng tiếp xúc gần đàn ông như vậy bao giờ, vậy nên cô hơi không thoải mái.
Giọng nói của Trình Linh phập phồng: "Ngồi im đừng nhúc nhích, tôi giúp cô."
Giọng nói êm tai chui vào tai cô, Tô Hiểu mất tự nhiên, ánh mắt bắt đầu đảo quanh.
Cơ thể nhỏ bé của Tô Hiểu giống như được anh ôm trọn dưới thân, hơi thở của anh phả trên đỉnh đầu của cô. Cô nín thở, không nhúc nhích.
Trình Linh giúp Tô Hiểu điều chỉnh một lúc, cài đặt độ cao phù hợp với cô.
"Xong, được rồi đó."
Sau đó anh lùi về sau, cảm giác áp bức kia mới biến mất.
Tô Hiểu thầm hít một hơi, quay đầu nhìn Trình Linh một cái.
Trình Linh đi đến cái tủ bên cạnh, một tay mở chai nước ngọt, bắt đầu uống.
Mồ hôi chảy xuống má, ven theo chiếc cổ dài chảy vào trong cổ áo.
Trình Linh mặc đồ thể thao, khôi ngô tuấn tú, tóc con trước trán dính rất nhiều giọt mồ hôi, dính vào làn da của anh, khiến anh mất đi vẻ sắc lạnh không dễ trêu chọc thường ngày.
Gương mặt anh tuấn không chút tì vết hệt như hot boy trường khiến người ta say đắm trong tiểu thuyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!