Kết quả chờ tận một tiếng đồng hồ, khi thức ăn sắp nguội, Tô Hiểu thở dài bất lực, cũng không gửi tin hỏi Trình Linh sao chưa về nữa.
Chắc chắn là anh có việc bận rồi.
May thay Tô Hiểu cũng không để trong lòng, tự mình ăn no bụng trước.
Cô đang dọn dẹp chén đũa thì Từ Manh gửi tin tới, gọi cô cùng chơi game trên điện thoại. Trước kia Tô Hiểu sẽ không lãng phí thời gian vào thứ trò chơi tẻ nhạt này, hiện giờ việc thực tập đã bước vào quỹ đạo, đang nghỉ hè nên ở trường cũng không có việc gì, cô cũng không cần đi làm kiếm sống như trước kia, cho nên đã chơi chung với cô ấy một lúc.
Trình Linh đang gặp một khách hàng, khách hàng hẹn đột xuất, sau khi bàn bạc xong hợp đồng thì cùng đi ăn cơm. Lúc này Trình Linh mới nhớ đến chuyện Tô Hiểu chờ mình về ăn cơm, anh lấy điện thoại gửi tin, nhưng nhìn thấy Tô Hiểu rất lâu không có phản hồi nên anh cũng không để trong lòng.
Đến mười giờ tối bận việc xong, anh phát hiện Tô Hiểu đã ngủ trên sofa từ lúc nào, mà bàn ăn bên cạnh có để năm sáu cái dĩa, còn có thức ăn chưa ăn hết.
Trong lòng Trình Linh bỗng có thứ gì đó đụng vào.
Một cảm giác áy náy dâng lên.
Anh đích thân dọn dẹp chén đũa, Tô Hiểu đã dụi mắt tỉnh dậy.
"Tổng giám đốc Trình, anh về rồi à." Tô Hiểu đứng lên quá vội, suýt thì té ngã, Trình Linh giơ tay giữ lấy cánh tay cô theo bản năng, đỡ cô đứng vững.
Cánh tay của Tô Hiểu rất mềm mại, khung xương rất nhỏ.
Hóa ra cô nhóc nhìn gầy yếu này thật ra rất chắc thịt.
Nhiệt độ nóng bỏng bỗng chốc ập đến, rồi nhanh chóng rút ra.
"Xin lỗi Hiểu Hiểu, tôi có khách hàng đột xuất..."
Trình Linh muốn giải thích, Tô Hiểu mỉm cười cắt ngang lời anh: "Tôi biết, anh sẽ không vô duyên vô cớ không về nhà, chắc chắn là có việc bận, lần sau có cơ hội sẽ cho anh nếm thử tay nghề của tôi."
Trình Linh ngây người, một cảm xúc khó tả tràn lên tim.
Cảm giác được tin tưởng này rất tốt, không cần phải giải thích quá nhiều.
Nhưng anh tận mắt nhìn thấy bạn gái của người khác làm nũng, hờn dỗi như thế nào.
Tô Hiểu nhìn bàn ăn được dọn sạch sẽ thì cũng không nói gì, chỉ nói lời cảm ơn, sau đó vẫy tay với anh: "Tôi đi nghỉ trước đây."
Vừa rồi chơi game đau hết cả mắt, không ngờ đã ngủ thiếp đi, Tô Hiểu về đến phòng ngủ tắm rửa rồi ngủ tiếp.
Trình Linh xoa thái dương, quay về phòng mình.
Chiều hôm sau, anh đột nhiên tò mò muốn nhìn bảng lịch trình, sau đó gửi tin cho Tô Hiểu.
[Trình: Hôm nay tôi rảnh, cùng ăn cơm chứ? Nếm thử tay nghề của cô?]
Tô Hiểu nhìn một cái, tâm trạng rất phức tạp nhưng vẫn đồng ý.
[Tô Hiểu: Được chứ, có lẽ đến sáu giờ tôi mới tan làm, anh không vội nhỉ?]
[Trình: Không vội, đợi cô tan làm chung.]
Tô Hiểu chỉ đọc chứ không trả lời, bận rộn sửa PPT cho trưởng phòng nhân sự, ngày mai phải báo cáo giữa năm rồi, cô phải sửa nhanh mới được. Hôm nay đồng nghiệp trong văn phòng đều rất bận, chuẩn bị lần cuối cho báo cáo ngày mai.
Hơn bốn giờ chiều, Tô Hiểu gửi bản thảo đã sửa xong cho trưởng phòng nhân sự, lúc này giám đốc bộ phận nhân sự là Hứa Khả đi vào, trong tay cô ấy cầm một tập tài liệu, liếc nhìn thấy mọi người đều đang bận, thế là ánh mắt rơi vào người Tô Hiểu.
"Tô Hiểu, cô đưa tài liệu này đến phòng làm việc của tổng giám đốc Trình, tìm trợ lý Châu, hỏi anh ấy xem có thể nhanh chóng đưa tổng giám đốc Trình ký tên hay không, thứ Hai tuần sau chúng ta cần."
Thông thường mọi người đều sẽ giành giật để được đến phòng tổng giám đốc đóng dấu, trong hai tuần Tô Hiểu làm ở đây cũng coi như hiểu rõ được suy nghĩ của những cô gái văn phòng này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!