Chương 22: (Vô Đề)

Trình Linh tắm rửa xong thì đến phòng sách tăng ca.

Buổi tối anh vẫn còn một cuộc họp.

Bên này Tô Hiểu về đến phòng ngủ chính thì tìm kiếm khắp nơi và phát hiện một vấn đề.

Chỉ có một tấm chăn.

Ông nội quyết liệt quá!

Vậy nên cô lén lút đẩy cửa ra, định sang phòng khách bên cạnh tìm chăn, kết quả nhìn thấy dì Trương đứng ở cầu thang mỉm cười và nhìn cô với vẻ mặt sâu xa.

Tô Hiểu nặn ra biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc với bà ấy, rồi đóng cửa lại, quay vào trong.

Cô tức giận đi vào trong phòng sách, cửa được khép hờ nên cô đẩy thẳng ra, xị mặt phàn nàn.

"Làm sao đây, chỉ có một tấm chăn, chúng ta ngủ thế nào?"

Giọng nói cô không lớn lắm, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ.

Trình Linh nghe thấy câu này, cả người cứng ngắc, sau đó anh đóng laptop lại nhanh như chớp!

Tô Hiểu ngây người, cô ôm tim, yếu ớt hỏi: "Anh đang họp video à?"

Trình Linh đỡ trán, gật đầu bất lực.

Tô Hiểu: "..."

Nhóm quản lý cấp cao ở đầu dây cuộc họp video bên kia bị giọng nữ vừa nãy truyền vào trong tai nghe làm cho ngạc nhiên.

Chim khổng tước được tổng giám đốc Trình nuôi?

Tin tức này nhanh chóng bùng nổ trong các nhóm Wechat lớn của tập đoàn Hoa An.

Nửa tiếng sau, Trình Linh họp xong quay về phòng ngủ, đèn đã tắt, chỉ còn lại đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo.

Ánh sáng trong phòng rất tối, anh không nhìn thấy Tô Hiểu ở trên giường, tìm kiếm một vòng thì dừng lại ở cửa sổ.

Tô Hiểu ôm đầu gối, không biết tìm được tấm thảm ở chỗ nào đắp lên người, cô cứ thế dựa vào trong góc, nhắm mắt ngủ.

Trình Linh thấy vậy, lông mày nhíu chặt.

Ông nội anh thật là xấu xa!

Anh đi tới, khom người, nhỏ giọng nói.

"Hiểu Hiểu?"

Tô Hiểu vừa mới ngủ chưa bao lâu, cô mơ màng mở mắt ra.

"Cô lên giường ngủ đi, mau lên, đừng để bị lạnh."

Con ngươi trắng đen rõ ràng của Tô Hiểu như được phủ một tầng sương, cô nhìn anh, có hơi không phản ứng kịp.

Bên ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đã có tuyết rơi.

Hoa tuyết dính lên cửa kính hệt như một lớp sương mỏng, giống gương mặt của Trình Linh lúc này, rất đẹp mắt.

"Không sao đâu, anh ngủ giường đi, anh cao mà." Cô mơ màng nói, không kìm được mà nhắm mắt lại, kéo tấm thảm lên trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!