Trong phòng sách ở tầng một.
Trình Linh mặc áo sơ mi lông cừu thoải mái, thân hình thẳng tắp, anh dựa vào bên cạnh tủ sách gỗ lim cao cấp.
Ở bên ngoài có là một tổng giám đốc oai phong hơn nữa, trước mặt ông cụ thì anh buộc phải thu mình lại, ngoan ngoãn chịu dạy dỗ.
"Tối qua tên nhóc Lộ Vân gửi tin nhắn cho ông, nói muốn theo đuổi Hiểu Hiểu, thế nào, tổng giám đốc Trình của ông, cháu định giúp anh em mình theo đuổi vợ mình à?" Ông cụ nói với giọng đầy châm biếm.
Trình Linh bị cái mũ này đập đến da đầu tê ran.
"Không phải đâu, ông nội..."
"Cháu không muốn yêu đương với con bé, cũng không tới mức lấy oán báo ân, nhét con bé cho tên nhóc khốn kiếp Lộ Vân kia chứ?"
"Cháu không có!" Trình Linh vội vàng phủ nhận.
"Vậy cháu có ý gì?" Ông cụ chép miệng, tiếng gậy vang rền.
Hứa Hà và Delai lặng lẽ núp bên ngoài, hai người nhìn nhau, âm thầm toát mồ hôi dùm Trình Linh.
Trình Linh nhìn cây gậy, hít sâu.
"Ông nội, ông phải cho bọn cháu chút thời gian chứ, ông cũng nhìn thấy thái độ của Hiểu Hiểu rồi đó, không chỉ riêng gì cháu..."
"Xấc, nếu cháu nghiêm túc theo đuổi con bé, con bé sẽ đối xử với cháu như vậy sao?"
Trình Linh cạn lời. Đọc Full Tại
Một lúc sau, ông nở nụ cười quái gở, quan sát cháu ruột của mình từ trên xuống dưới.
"Đúng, ông không miễn cưỡng được cháu, nhưng cũng không phải là chỉ có thể chọn một mình cháu. Nói tóm lại, ông nhất định sẽ chọn một người đối xử tốt với Hiểu Hiểu, cháu không được thì nhà họ Lê, nhà họ Tiêu, vẫn còn hai tên nhóc không tệ. Có điều, ông nể mặt cháu là cháu mình nên mới giúp cháu trước, cháu không biết tốt xấu, ông chỉ đành gả Hiểu Hiểu cho người khác vậy."
Trình Linh hít một hơi thật sâu, không có lời nào đáp lại.
"Cháu biết rồi."
Lúc Trình Linh muốn ra ngoài, ông cụ ném cây gậy về phía anh, anh nhanh chóng lách người né đi.
Phòng ngủ tầng hai.
Phòng ngủ của Trình Linh là một căn phòng lớn, hơn một trăm mét vuông, bao gồm phòng thay đồ, phòng tắm, phòng sách cá nhân, và một phòng ngủ chính rộng lớn.
Tô Hiểu nhìn ra được đây là nơi Trình Linh ở từ nhỏ đến lớn, trên tủ còn đặt không ít ảnh, một tủ trong số đó được trưng rất nhiều huân chương.
Lẽ nào trước kia Trình Linh từng làm việc trong quân đội?
Tô Hiểu nhìn thấy mấy tấm huân chương có ký hiệu của Liên Hợp Quốc, âm thầm toát mồ hôi.
Lợi hại!
Quả nhiên là người đàn ông đứng trên đỉnh của kim tự tháp!
Cô đi dạo một vòng rồi đi tắm trước, sau khi sấy khô tóc, cô bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.
Mặc dù căn phòng lớn, nhưng chỉ có một chiếc giường, Trình Linh cao to, giường chỉ có thể để cho anh.
Cô ngủ ở bậc cửa sổ hoặc sofa là được, Tô Hiểu mặc đồ ngủ đi tới bên cạnh cửa sổ, tấm đệm trên cửa sổ rất mềm mại, cũng rất dễ chịu.
Tối nay ngủ tạm ở đây một bữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!