Chương 20: (Vô Đề)

Đêm trước Giáng sinh, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Ma Đô.

Mười mấy chiếc siêu xe màu đen đậu thành hàng bên dưới máy bay, không lâu sau, nhân viên sân bay bỏ hành lý mang theo vào cốp xe.

Hai trợ lý dìu một ông cụ tóc trắng chậm rãi bước xuống máy bay, cuối cùng lên chiếc xe limousine Lincoln thứ hai, từ từ lái đến trang viên tư nhân bí ẩn và cao cấp nhất thành phố S

- trang viên Đào Hoa Viên.

Hàng xe đi xuyên qua khu đô thị phồn hoa nhộn nhịp, đi vào trong dãy núi thấp, cuối cùng dừng ở phía trước trang viên rộng lớn.

Đây là trang viên có diện tích ba nghìn héc

-ta, cỏ mọc um tùm trên bãi cỏ vô tận.

Chính giữa trang viên là một tòa biệt thự tráng lệ ba tầng có diện tích ba nghìn mét vuông, cách không xa biệt thự có một hồ nước tự nhiên, ba mặt hồ được bao quanh bởi núi, nước và núi chung một màu, phong cảnh mang đến cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.

Đây là trang viên lớn và hào hoa nhất thành phố S, cũng là nhà riêng của ông nội Trình. Mấy đời nhà họ Trình đã ở đây hơn trăm năm rồi.

Một đống người giúp việc cung kính đón ông cụ vào trong biệt thự, việc đầu tiên khi ông cụ ngồi xuống chính là gọi điện cho Tô Hiểu.

"Hiểu Hiểu à, ông về đến nhà rồi, buổi tối ông cho người đến đón cháu, cháu dọn hết hành lý qua bên này đi, sau này cháu ở bên đây, ông nội kêu người nấu đồ ăn ngon cho cháu mỗi ngày, đảm bảo nuôi cháu trắng trẻo mập mạp."

Tô Hiểu ở đầu dây bên kia dở khóc dở cười.

"Mau về đây, ông nội mang rất nhiều quà cho cháu đó."

Ông cụ tắt máy, nụ cười hiền dịu trên mặt biến mất trong nháy mắt, ông lập tức vứt điện thoại cho trợ lý Hứa Hà, giọng điệu rất không vui.

"Gọi điện cho Trình Linh, bảo thằng bé buổi tối đích thân đón Hiểu Hiểu về."

"Vâng ạ!"

Ông nhìn ra được rồi, tên nhóc Trình Linh muốn lừa gạt ông, nhưng ông dễ gì mà bị lừa gạt như vậy?

Một cô gái tốt như Hiểu Hiểu, thằng bé cũng không cần? Thằng bé định cô đơn cả đời à?

"Ông Đức à, đi tìm cây gậy của tôi ra đây!"

Trợ lý Delai đã theo ông nhiều năm, nghe thấy câu nói này thì không khỏi đau đầu.

Ông định đánh cậu chủ sao!

Ông cụ tức giận, ông ấy không dám không nghe theo.

Đêm trước Giáng sinh, có rất nhiều môn học tự chọn trong trường kết thúc, trong bộ cũng không quá nhiều việc, Tô Hiểu coi như được thả lỏng.

Buổi chiều Châu Minh đích thân lái xe đến cửa ký túc xá đón cô, mọi người nhìn thấy chiếc xe Rolls

-Royce kia, lại xác nhận Tô Hiểu đã tìm được một người bạn trai giàu có.

Châu Minh mang tiếng thay ông chủ chợt cảm thấy áp lực như núi.

Tô Hiểu mang hết những món đồ xa xỉ được đặt làm cao cấp mà lần trước Châu Minh mua cho cô bỏ lên xe.

Đây là lần đầu tiên Tô Hiểu gặp mặt ông cụ trực tiếp, trước kia cũng gặp mấy lần trong cuộc gọi video, nhưng khi tận mắt nhìn thấy ông cụ mặc đồ thời Đường màu trắng, mái tóc bạc, cười nheo mắt thì cô vẫn cảm thấy rất thân thiết.

Nhìn gần, đôi mắt quắc thước của ông cụ rất sâu, ánh mắt lanh lợi kia giống như có thể nhìn thấu người ta ngay lập tức.

Ông là người khiến người ta không thể hỗn láo trước mặt mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!