Diễn thuyết bầu cử được tiến hành trong phòng học đa phương tiện lớn.
Từ Manh đến cổ vũ cho cô.
Không nằm ngoài dự đoán của Tô Hiểu, quả nhiên Tiêu Dung ngồi bên dưới sân khấu, chuẩn bị tham gia bầu cử.
Thật ra, Tô Hiểu biết rõ tại sao Tiêu Dung muốn đến tham gia buổi bầu cử này.
Bộ văn nghệ của trường có hai phó trưởng ban, một người là Tiêu Dung, người còn lại là hoa khôi của trường Tiêu Ương, cũng là bạn gái của chủ tịch hội sinh viên. Nghe nói điều kiện gia đình của cô ta rất tốt, là một cô gái giàu có xinh đẹp trắng trẻo, người ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn địa vị có địa vị, muốn gia cảnh có gia cảnh.
Tiêu Ương từ lâu đã được nội bộ quyết định là trưởng ban văn nghệ, Tiêu Dung không thể có cơ hội. Mà trong cuộc bầu cử cấp trưởng ban của trường, Tô Hiểu là người không có chống lưng nhất, Tiêu Dung tự cho rằng mình có thể uy h**p được Tô Hiểu nên mới lựa chọn bộ quan hệ đối ngoại.
Tiêu Dung nhìn thấy Tô Hiểu bước vào thì rất tức giận, ánh mắt liên tục nhìn sang.
Tô Hiểu không thèm nhìn cô ta, cô ngồi bên cạnh trưởng ban tiền nhiệm, nói chuyện với anh ấy.
Hôm nay, ngoại trừ các thành viên trong bộ ban đầu và một số "người thân" đến cổ vũ ra, còn có các đàn anh lãnh đạo mới của hội sinh viên.
Ngồi ở chính giữa là giáo viên của Ủy ban Đoàn thanh niên phụ trách sinh viên.
Tô Hiểu để ý thấy Tiêu Dung thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài câu với giáo viên kia, xem ra quan hệ không tồi.
Cô có dự cảm chẳng lành.
Rất nhanh buổi diễn thuyết bầu cử đã bắt đầu, năm người bầu cử lần lượt lên sân khấu diễn thuyết.
Nhìn từ sự phát huy và năng lực làm việc, không nghi ngờ gì Tô Hiểu là người xuất sắc nhất.
Nhưng giáo viên Ủy ban Đoàn thanh niên kia lại nghiêng về phía Tiêu Dung, nguyên nhân rất đơn giản, điều kiện gia đình của Tiêu Dung tốt, có rất nhiều tài nguyên để quan hệ đối ngoại.
Nhưng phó thư ký Ủy ban Đoàn thanh niên, cũng chính là hot boy trường Úc Thanh và chủ tịch hội sinh viên trường đại học H Diêm Thụy lại ủng hộ cho Tô Hiểu.
Bọn họ đều đã tiếp xúc với Tô Hiểu, biết được năng lực làm việc của cô rất xuất sắc.
Cuối cùng, bàn tới bàn lui, đưa ra một phương án điều hòa.
Trong vòng một tuần, hai người viết ra kế hoạch công việc và phương án của ban quan hệ đối ngoại năm nay, đồng thời phải thành công giành được phí quan hệ đối ngoại một trăm nghìn tệ.
Yêu cầu phía trước đối với Tô Hiểu mà nói là rất quen thuộc và dễ làm, nhưng yêu cầu thứ hai lại khiến cô vô cùng nhức đầu.
Bao nhiêu năm nay, dự án quan hệ đối ngoại mà trường giành được nhiều nhất là năm mươi nghìn tệ, đây đã là một chuyện rất lợi hại rồi, nhất định phải là hoạt động quy mô lớn trong phạm vi toàn trường mới có thể nhận được nhiều tiền tài trợ như vậy.
Trong một lúc bảo giành được kinh phí một trăm nghìn tệ vẫn là một chuyện rất thử thách năng lực của người khác.
Cuối cùng, giáo viên Ủy ban Đoàn thanh niên kia còn nói đùa với Tiêu Dung.
"À, Tiêu Dung, em không thể lấy tiền từ công ty của bố đâu đấy!"
Tiêu Dung đắc ý, giọng điệu hơi làm nũng: "Thầy à, sao em lại ăn gian đường hoàng như vậy được chứ. Thầy yên tâm đi, một trăm nghìn tệ thôi mà, em lấy được."
Tiêu Dung nói xong thì nhìn Tô Hiểu với ánh mắt khiêu khích.
Tô Hiểu lạnh nhạt, quay sang nhìn chàng trai đang đi tới.
Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, quần màu đen thoải mái, đeo một cặp kính gọng vàng, khuôn mặt tuấn tú nho nhã, chính là phó thư ký Ủy ban Đoàn thanh niên trường, Úc Thanh.
"Đàn anh!" Tô Hiểu mỉm cười chào hỏi.
Từ sau khi Tô Hiểu vào hội sinh viên, Úc Thanh luôn rất chăm sóc cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!