Chương 19: (Vô Đề)

Trong phòng VIP trên tầng cao nhất của hải sản nhà họ Trần, Lộ Vân đích thân bóc con tôm hùm lớn nhất cho Tô Hiểu, đang chuẩn bị cho vào trong đĩa của cô.

Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Trình Linh mặc vest đen, áp suất quanh người rất thấp, đi vào với vẻ mặt lạnh lùng.

Tô Hiểu quay đầu nhìn thấy anh thì ngạc nhiên há hốc miệng.

"Anh Trình, sao anh đến đây?"

Cô vội vàng đứng dậy, có hơi luống cuống tay chân.

Nhưng rất nhanh cô đã nhớ đến bản thỏa thuận của hai người, Tô Hiểu lại có chút tự tin, vẻ mặt bình tĩnh lại.

Trình Linh hơi chau mày, tầm mắt đặt trên người cô, sau đó anh nhìn thấy bàn tay vẫn chưa kịp bỏ xuống của Lộ Vân.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lộ Vân lóe lên chút kỳ lạ, mặc dù đoán được có thể Tô Hiểu và Trình Linh biết nhau, nhưng câu "anh Trình" của Tô Hiểu hiển nhiên tuyên bố quan hệ xa cách của hai người.

"Ồ, sao cậu đến đây? Không lẽ biết tớ ăn cơm ở đây nên đặc biệt đến ăn ké? Được rồi, được rồi, mau ngồi xuống đi, hôm nay nhờ phúc của Hiểu Hiểu, đều là hải sản tươi mới nhất đó, cậu có lộc ăn rồi."

Trình Linh nới lỏng cà vạt, cũng không nói gì, anh sải bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Hiểu.

Lộ Vân nhìn vị trí anh ngồi xuống, cuối cùng sắc mặt đã hơi thay đổi.

Mặt Tô Hiểu đỏ ửng, có hơi mất tự nhiên, tuy rằng cô không cho rằng Trình Linh sẽ thấy không vui, nhưng vẫn cần phải giải thích một chút.

"Mấy hôm trước tôi phỏng vấn anh Lộ, đăng lên tuần báo tài chính kinh tế, hôm nay mời anh ấy ăn cơm để cảm ơn."

Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Trình Linh không có biểu cảm gì, anh chỉ "Ừ" một tiếng, lau tay cho mình rồi ăn thịt tôm mà Lộ Vân vừa mới bóc.

"Vị không tệ."

Lộ Vân: "..."

Lộ Vân chống bàn ngồi xuống, ánh mắt liếc ngang liếc dọc quan sát Tô Hiểu và Trình Linh.

"Hai người... quen thân à?" Anh ta khoanh tay trước ngực, chỉ vào hai người.

Trình Linh đang định lên tiếng, Tô Hiểu đã vội vàng lắc đầu.

"Bọn tôi biết nhau, nhưng không thân."

Trình Linh ngẩng đầu nhìn cô, cầm ly rượu bên cạnh nhấp một ngụm, không trả lời gì thêm.

Nhưng Lộ Vân và Tô Hiểu bị động tác của anh làm cho ngạc nhiên.

Ly rượu kia Tô Hiểu đã uống rồi!

Gương mặt của Tô Hiểu đỏ bừng.

Cô không dám nhìn sắc mặt của Trình Linh, âm thầm quay mặt đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Mà Trình Linh phát hiện sắc mặt của Tô Hiểu và Lộ Vân không bình thường thì bỗng dưng nhận ra bản thân đã làm gì, anh hơi chau mày.

Nhưng trước giờ anh không hề thay đổi sắc mặt dù núi có sụp đổ, cũng không định giải thích gì.

"Ăn cơm đi." Anh họp cả buổi sáng, thật sự đói rồi.

Ba người im lặng ăn cơm, bầu không khí vô cùng đè nén, vặn vẹo.

Trong thời gian đó, Tô Hiểu có đi vệ sinh, cuối cùng Lộ Vân đã tóm được cơ hội hỏi Trình Linh, anh ta gần như thét gào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!