Chương 15: (Vô Đề)

Từ Manh buồn rầu thay cô, sau khi giúp cô mắng chửi một trận, cô ấy tức giận quay sang nhìn Tô Hiểu.

"Cậu nói thật cho tớ biết đi, rốt cuộc là chuyện gì? Tớ không tin cậu là kiểu người đó."

Từ Manh chỉ vào con gấu to đùng trên giường và hỏi: "Còn nữa, con gấu này ai tặng?"

Tô Hiểu ngồi trên ghế, mặt đầy buồn bã nhìn cô ấy, thầm nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào.

Bỗng dưng Từ Manh nghĩ đến gì đó, lập tức chạy tới túm lấy vai cô: "Không lẽ là quà Trung thu mẹ cậu tặng cho? Ôi trời, làm sao đây, con nhỏ giả nai Tiêu Dung mà biết thì còn không mắng chết cậu à!"

Vẻ mặt Tô Hiểu cứng ngắc.

Từ Manh thấy vậy thì tự coi như mình đã đoán đúng.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Tương Vân ngồi xe Mercedes đến trước cửa ký túc xá của Tô Hiểu.

Sau khi bà ta gọi điện cho Tô Hiểu, hai mẹ con đứng ở con đường rợp bóng cây gần sân vận động để nói chuyện.

Tô Hiểu cụp mắt, cũng không nhìn bà ta, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Lưu Tương Vân nhìn con gái xinh xắn, trong lòng vừa đau đớn vừa nôn nóng.

"Hiểu Hiểu, mẹ hỏi con, sợi dây chuyền kia của con ở đâu ra?"

"Không liên quan đến mẹ!"

Lưu Tương Vân nghe vậy thì thật sự cho rằng Tô Hiểu đã bám được đại gia.

"Con nhóc ngốc nghếch này, con tìm đàn ông ở bên ngoài thật đấy à?"

Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn bà ta rồi cười khẩy.

"Con đã đủ hai mươi mốt tuổi rồi..." Nói xong, cô nhìn chằm chằm gương mặt của Lưu Tương Vân, mặt cô đầy giễu cợt, thậm chí còn thấy hơi nhói lòng, cô nói từng câu từng chữ.

"Mấy ngày trước là Trung thu, con đã đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật, cho dù con có quen bạn trai ở bên ngoài thì cản trở ai chứ?"

Lưu Tương Vân nhìn thấy hốc mắt Tô Hiểu đỏ bừng, tim bỗng đau nhói.

Bà ta quên rồi, không ngờ lại quên mất Trung thu là sinh nhật của cô...

Hôm đó bà ta bận rộn lo toan tiệc gia đình của nhà họ Tiêu, quên mất sinh nhật con gái ruột của mình.

Đôi môi bà ta run rẩy, không còn tự tin để chất vấn nữa.

"Nếu... nếu như con thật sự quen bạn trai, có thể dẫn đến cho mẹ xem, mẹ giúp con kiểm tra, mất công bị người ta gạt thì sao?"

Bỗng nhiên Tô Hiểu cười lên, nụ cười rất giễu cợt.

"Chà, xin hỏi bà là ai vậy? Có tư cách gì kiểm tra bạn trai của tôi?"

Sắc mặt của Lưu Tương Vân thay đổi.

Tô Hiểu chẳng buồn quan tâm bà ta nữa, xoay người rời đi.

Nước mắt lăn xuống khóe mắt, cô hứng lấy gió lạnh, nhẹ nhàng lau đi.

Sắp đến giờ vào học rồi, cô vội vàng chạy đến tòa nhà dạy học, trên đường đi cô nhận được điện thoại của Úc Thanh.

"Đàn anh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!