Giây tiếp theo, mọi người lại bùng nổ.
"Sợi này phải một trăm mấy nghìn tệ nhỉ, cô ấy lấy số tiền này ở đâu? E rằng cả đời cũng không nhìn thấy nhiều tiền như vậy!"
"Vậy chỉ có một khả năng, bám được đại gia rồi!"
"Thật ra, tớ không cảm thấy bất ngờ chút nào, nếu tớ là cô ấy, điều kiện gia đình không tốt, vẻ ngoài lại xinh đẹp như vậy, tớ đã tìm một người đàn ông từ lâu, việc gì phải để bản thân vất vả làm việc kiếm tiền chứ!"
Mọi người tôi một câu anh một câu, nói toàn là câu khó nghe.
Tiêu Dung chau mày, ngoại trừ bám được đại gia ra, vẫn còn một khả năng khác.
Sau khi tan họp, Tiêu Dung lập tức về nhà tìm bố mình và Lưu Tương Vân.
Cô ta chất vấn Lưu Tương Vân ngay trước mặt bố mình.
"Dì Lưu, lần trước Tô Hiểu đến nhà chúng ta, có phải dì đã tặng gì đó cho cô ta không?"
"Đâu có. Xảy ra chuyện gì rồi?" Lưu Tương Vân vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Dung cười khẩy, chỉ vào bà ta và nói.
"Bố, dì Lưu lén lút mua đồ đắt tiền cho con gái mình sau lưng bố." Cô ta nói xong, nước mắt rơi xuống, vô cùng ấm ức.
"Bố, con gái nghĩ đến bố kiếm tiền khó khăn, mắc nhất cũng chỉ mua vòng cỏ may mắn hơn bốn mươi nghìn tệ, nhưng dì ấy lại mua cho con gái mình phiên bản giới hạn của Van Cleef & Arpels trị giá một trăm mấy nghìn tệ!"
Vừa nghe nói là một trăm mấy nghìn tệ, bố Tiêu cũng hơi thay đổi sắc mặt.
"Dì không có!" Lưu Tương Vân liều mạng lắc đầu.
"Vậy dì lấy chứng cứ ra đây, dì đưa thẻ ngân hàng, tin nhắn tiêu phí, tin nhắn trong điện thoại của dì đưa hết cho bố xem." Tiêu Dung ép người.
Tuy rằng bố Tiêu cảm thấy làm vậy cũng hơi quá đáng, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng cho một trăm mấy nghìn tệ.
"Tương Vân, em mua cho Hiểu Hiểu thật à?"
"Em không có, em thật sự không có!" Lưu Tương Vân lập tức đưa lịch sử giao dịch trong một tháng trở lại đây cho hai bố con bọn họ xem.
Sự thật chứng minh Lưu Tương Vân thật sự không có bất cứ dấu vết nào là lén lút mua đồ đắt tiền cho Tô Hiểu.
Tiêu Dung không khỏi ngẩn người.
"Nhưng dì Lưu, hôm nay bọn con nhìn thấy cô ta đeo một sợi dây chuyền một trăm mấy nghìn tệ, hơn nữa chắc chắn là hàng thật, nếu không phải dì mua cho, vậy nhất định cô ta đã tìm đàn ông ở bên ngoài rồi!"
Tính cách của bố Tiêu chính trực, ghét nhất là chuyện như vậy. Sắc mặt Lưu Tương Vân bỗng trở nên trắng bệch, hoảng sợ trong lòng.
"Em... Ngày mai em đi hỏi con bé... Hai người yên tâm, em tuyệt đối không cho phép con bé làm chuyện này..."
Cùng lúc đó, buổi tối hôm đấy trên diễn đàn của trường đã có một tin tức giật gân.
[Trưởng ban đối ngoại hội sinh viên trường, Tô Hiểu, bám được đại gia!]
Trong bài đăng kèm theo ảnh cô đeo sợi dây chuyền, còn cả ảnh so sánh giữa trang web chính thức và ảnh được các tài khoản trên Tiểu Hồng Thư(*) chia sẻ, quả thật là hàng thật.
(*) Tiểu Hồng Thư: một nền tảng thương mại điện tử rất nổi tiếng tại Trung Quốc, ngoài mục đích chính là sàn thương mại điện tử, người dùng Tiểu Hồng Thư còn có thể đăng tải hình ảnh, chia sẻ các đánh giá, mẹo hay để người khác tham khảo.
Đã vậy còn ghi rõ giá tiền lên màn hình!
Một trăm tám mươi tám nghìn tệ, phiên bản giới hạn kim cương cỏ may mắn trong lễ tình nhân Thất Tịch!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!