Chương 1: (Vô Đề)

Cánh cửa thép nặng nề vừa đóng lại, Tô Hiểu kéo vali mười tám inch rời khỏi nhà họ Tiêu. Sắc trời tối om, đèn đường chiếu vào bóng người cao ráo cô đơn của cô.

Trên tầng hai của căn biệt thự ba tầng cỡ nhỏ vẫn còn truyền đến tiếng khóc tan nát cõi lòng.

"Bố, để cô ta đi đi, con không thích cô ta ở đây, cô ta đâu phải người nhà họ Tiêu chúng ta. Con và anh Doãn Minh xem mắt, cô ta đi theo làm gì? Bố, con không muốn cô ta ở đây, sao bố có thể nuôi con gái thay người khác chứ? Bố của cô ta cờ bạc bán cô ta đi rồi thì cứ để cô ta tự sinh tự diệt đi..."

Sau đó, một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên.

"Được rồi, được rồi, Dung Dung đừng khóc nữa, con bé đã đi rồi. Dì xin lỗi, là dì không tốt, dì sẽ không dẫn con bé về nữa, con tha thứ cho dì lần này nhé… Con bé sẽ không đến buổi xem mắt giữa con và Doãn Minh đâu!"

"Thật sao? Cô ta không đến thật à? Dì không nói cho cô ta biết địa chỉ đấy chứ?" Cô gái ngừng thút thít.

"Không có, con yên tâm đi, con bé tuyệt đối không đến..." Người phụ nữ dịu giọng dỗ dành.

"Dì Lưu, con tin dì lần này đó, lần sau dì không được dẫn cô ta đến nữa nha..."

"Dì biết rồi, Dung Dung ngoan, con đừng khóc nữa được không?" Lưu Tương Vân ôm lấy Tiêu Dung và dịu dàng dỗ dành.

Bố Tiêu ở bên cạnh không nhìn được nữa, vừa chau mày vừa nói.

"Nhìn con gây rối thành bộ dạng gì rồi, con không muốn để con bé đi xem mắt chung với mình cũng đâu tới mức phải đuổi con bé đi, suy cho cùng con bé cũng là con gái của dì Lưu con..."

Tiêu Dung lại ôm lấy Lưu Tương Vân mà khóc òa, khóc vô cùng tủi thân.

Lưu Tương Vân nhìn chồng mình: "Anh đừng nói nữa... Cũng do em suy nghĩ không thấu đáo, không quan tâm đến cảm nhận của Dung Dung..."

Tô Hiểu đứng ngoài cửa, nhắm mắt lại, nước mắt đã chực trào nơi hốc mắt, cô nhìn về con hẻm tối tắm, rồi nuốt nước mắt vào trong.

Ai không biết còn tưởng người kia mới là con gái ruột của bà ta.

Chút suy nghĩ cuối cùng của Tô Hiểu bị dập tắt, cô kéo vali rời đi không chút lưu luyến.

Cô bắt taxi quay về ký túc xá đại học H, hiện giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ hè nên ký túc xá không hề đông đúc.

Tô Hiểu học chuyên ngành văn học tiếng Hán ở trường đại học H, phòng ký túc xá của cô nằm ở tầng một, phòng 105.

Cô lấy chìa khóa mở cửa, một mùi ngột ngạt ập thẳng vào mũi. Cô bịt mũi, mở đèn lên, vội vàng mở cửa sổ để thoáng khí.

Bạn cùng phòng vẫn chưa quay lại, trong ký túc xá chỉ có mình cô.

Cô ngồi vào chỗ của mình, mở đèn bàn, phản chiếu vào trong mắt là một khung ảnh đã nhuốm màu thời gian.

Trong khung ảnh là một nhà ba người, bố mặc áo tay ngắn màu xám xanh, quần xanh đậm, nụ cười thật thà chất phác hiện trên khóe môi.

Mẹ mặc váy hoa, vẻ ngoài thanh tú, nụ cười dịu dàng.

Chính giữa họ còn có một bé gái ba tuổi, cô bé mặc váy yếm và cười rất vui vẻ, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã nhìn ra được dáng vẻ của một người đẹp.

Cuối cùng, ánh mắt của Tô Hiểu dừng lại trên gương mặt người phụ nữ xinh đẹp kia, tầm mắt của cô dần trở nên mơ hồ.

"Hiểu Hiểu, mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, con vẫn nên đi thì hơn. Nếu con tiếp tục ở lại đây, mẹ cũng khó khăn trăm đường. Con cũng nhìn thấy rồi đấy, mẹ không hề sống tốt như trong tưởng tượng của con..." Sau bữa tối ban nãy, Lưu Tương Vân kéo cô sang một bên, lặng lẽ rơi nước mắt cầu xin cô.

Tô Hiểu lạnh lùng nhìn bà ta rất lâu, lâu tới nỗi không tài nào liên tưởng được người phụ nữ trang điểm tinh tế, mặc đồ xa xỉ trước mặt này trùng khớp với người mẹ dịu dàng ấm áp trong trí nhớ kia.

"Mẹ hiểu nhầm rồi, lúc đầu không phải con muốn vào đây ở, là vợ chồng hai người chân thành mời. Đương nhiên, hiện giờ con mới biết mọi thứ đều là giả..."

Trong trí nhớ của cô, mẹ là người dịu dàng và luôn yêu thương vỗ về cô, cho nên cô luôn cho rằng bà ta không chịu được sự vô dụng của bố, bị ép ly hôn, bất đắc dĩ mới vứt bỏ cô.

Cho dù tất cả mọi người đều nói cho cô biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!