Sở Hướng Bân hoàn hồn, gần như là từ giây tiếp theo Tần Lâu đi qua bên cạnh hắn, hắn liền quay đầu nhìn về phía phòng họp ở bên trong cùng.
Nhân viên mới của bộ phận pháp lý ở trước mặt hắn vẫn luôn mỉm cười bình tĩnh, tựa như cũng vừa nghe được tiếng động ở đó, cô ngoài ý muốn ngẩng đầu. Trong nháy mắt biểu tình trên mặt cô nhìn Tần Lâu, hiện lên một cảm giác giống như cảm giác bất đắc dĩ, dung túng.
Nhưng cảm xúc đó biến mất rất nhanh, gần như là ảo giác của anh, chờ anh nhìn lại, người phụ nữ có ngũ quan xinh đẹp kia trên mặt chỉ có biểu tình vâng theo cấp trên.
"Tần tổng."
Mặc khác, cô và thành viên trong đội lấy lại tinh thần vội vàng lại chào hỏi.
Vừa đến đây, Tần Lâu liền muốn chạy đến bên cạnh Tống Thư.
Nhưng hắn dừng lại, cả người hơi do dự. Tần Lâu có ý muốn giúp Tống Thư lấy tư liệu văn kiện, cùng với máy tính trước mặt cô, sau đó liền đem người ôm đi, nhưng mà có những người đóng vai trò "người xem" ở đây, làm như vậy hiển nhiên sẽ quá mức ôn nhu, thân mật.
Cho nên Tần Lâu chần chờ hai giây, thần sắc lãnh đạm mở miệng, "Đêm nay tôi có tiệc xã giao, nếu cô không có bận gì thì theo tôi đi đi."
Tần Lâu nói xong, Tống Thư có chút chần chừ, hơi nghiêng người nhìn về phía Sở Hướng Bân bên cạnh cửa phòng họp.
Đáng lẽ Tần Lâu còn khống chế được cảm xúc lãnh đạm, lạnh nhạt trên mặt của mình, nhưng thấy thế ngay lập tức lại nhăn mi. Khó nén sự không vui trong lòng, ánh mắt cũng thâm trầm đi hai phần.
"Cô nhìn anh ta làm gì?"
"…" Thấy người nào đó bị đánh vỡ bình dấm chua, trong lòng Tống Thư bất đắc dĩ, trên mặt có chút ủy khuất mà cúi đầu, "Tổ trưởng Sở là người phụ trách trong tổ, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy xem đêm nay có giao công việc gì khác hay không…"
Nghe vậy Tần Lâu nhăn mày càng sâu, hắn thủ đoạn giả vờ nâng tay nhìn đồng hồ, "Thời gian tan tầm đã qua từ lâu rồi, bây giờ còn có công việc gì để giao?" Ánh mắt Tần Lâu đảo một vòng nhìn qua tất cả mọi người đang có ở trong phòng họp, "Vậy nên mọi người đều ở chỗ này, là bởi vì có người ép mọi người tăng ca? Như vậy là làm trái với quy định của tập đoàn, nói đi chẳng lẽ tổng giám đốc là tôi đây bóc lột sức lao động của nhân viên à?"
Tần Lâu dây dưa lằng nhằng, chỉ thiếu nói thẳng vào mặt Sở Hướng Bân. Nhân viên của bộ phát triển đầu tư ngồi trong phòng hội nghị run run rẩy rẩy quay đầu nhìn về phía long bá vương [1] ngồi ở cạnh cửa, sợ long bá vương tức giận nóng nảy đến mắng Tần tổng của bọn họ.
[1] ngày xưa người ta gọi người lấy được thiên hạ là "vương" đứng đầu các chư hầu là "bá", trong trường hợp "bá vương" này chắc là người cao nhất, đứng trên bọn họ, còn long bá vương… là rồng bá vương (???) nghe cứ sai sai nên mình để nguyên văn:3
May mà đầu óc Sở Hướng Bân không có vấn đề hay nói anh vẫn còn có chút ý thức về thân phận cấp trên, cấp dưới. Cho nên ngoại trừ việc gương mặt anh trở nên xanh mét, thì cũng không có nói thêm lời nào.
Trong phòng họp hội nghị, nhân viên đã vội vàng xách đầu mình tới nói thay: "Ngài hiểu lầm rồi Tần tổng, chúng tôi đều tình nguyện mở họp, mọi người đều sốt ruột tiến độ của hạng mục nên đều nguyện ý đến đây họp!"
"… Phải không?"
Tần Lâu quay đầu lại, rũ mắt nhìn Tống Thư.
Không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.
——lúc trước Sở Hướng Bân làm nhân viên mới khó xử như thế nào, đối với Tống Thư châm chọc mỉa mai như thế nào, bọn họ đều đã ghi tạc nhớ kĩ trong đầu, hiện tại có Tần Lâu chống lưng, cô nhân viên mới này còn không hung hăng mách lẻo Sở Hướng Bân được sao?
Lỡ như Tần tổng tức giận, nhất thời bỏ cũ thay mới người phụ trách hạng mục, câu chuyện không phải càng đi càng xa sao…
Bây giờ mọi người trong đội đều lo lắng đề phòng, bỗng dưng lại thấy nhân viên mới bộ tuân thủ pháp lý ngẩng đầu, cười đến sáng chói, "Tần tổng, chúng tôi đều tự nguyện tham dự."
"…"
Hình như là vì cười quá mức xinh đẹp, rạng rỡ, làm cho ánh mắt Tần Lâu sinh ra đố kỵ liếc nhìn Sở Hướng Bân một cái.
Sau đó hắn quay lại, giống như nghĩ không chịu buông tha chuyện này, "Nếu đều là tự nguyện, vậy cô tan tầm rồi cần gì phải xin phép anh ta nữa?"
Tống Thư dừng lại, tươi cười tươi rói nói tiếp, "Tôi muốn hỏi tổ trưởng Sở xem công việc hôm nay có hoàn thành thiếu cái nào không——nếu lỡ như có, ban ngày không làm xong công việc, thì ở lại một chút làm cho xong cũng nằm trong chức trách của nhân viên."
Tần Lâu nhướn mày, "Không tin được cô cũng sẽ giải thích dùm anh ta."
"Tôi chỉ ăn ngay nói thật." Tống Thư bồi Tần Lâu diễn ngày càng không có kiên nhẫn, cô nhân lúc những người khác còn chưa kịp tiếp thu mọi chuyện, thu thập tất cả đồ vật của mình nhanh chóng đứng dậy, "Tần tổng không phải nói có xã giao sao? Chúng ta nên quản lí thời gian thật tốt."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!