Editor: ThenhBengg.
Beta
-er: Heo
Về chuyện công việc, quả nhiên Tần Lâu không có nuốt lời.
Sáng sớm thứ ba, Tống Thư vừa đến tầng 12 bộ phận tuân thủ pháp lý, liền có người gõ bàn của cô.
"Tần Tình, tầng 22 chỗ của tổ trợ lý bí thư Hứa Giai Giai vừa mới đến, nói có công việc phân đến, đi tìm cô. Nhưng lúc đó cô chưa đến, cô ấy bảo chút nữa cô đi làm, phiền cô qua gặp cô ấy một chuyến."
"Hứa Giai Giai?" Tống Thư buông bao tay dừng lại, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi biết rồi, cám ơn."
"Không có việc gì."
Đồng nghiệp liếc mắt nhìn Tống Thư một cái đầy phức tạp, rồi cũng xoay người rời đi.
Tống Thư không cần đoán cũng biết giờ phút này đối phương đang rất tò mò. Miệng mọc ở trên người khác, cô làm sao quản được người khác sẽ nói như thế nào, nghĩ như thế nào, đơn giản nhất là mặc kệ bọn họ đi.
Tống Thư không có vội vàng đi theo, mà là đem mấy hạng mục đầu tư kinh điển ngày hôm qua rảnh rỗi tìm được xem xét, tư liệu quỹ sản phẩm được phân loại rất tốt, chờ đến gần thời gian đi làm, các đồng nghiệp đều bắt đầu ngồi ở bàn làm việc lù bù làm văn kiện, lúc này Tống Thư mới đi lên thang máy đến tầng 22.
Nhưng mà đến tiểu tổ trợ lí bí thư tầng 22, Tống Thư liền thất vọng—đáng lẽ hôm nay là ngày An Hành Vân và Hứa Giai Giai trực ban, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mà An Hành Vân không có ở phòng làm việc.
Che giấu cảm xúc tiếc nuối của mình, Tống Thư gõ cửa kính.
"Trợ lý Hứa?"
Trong phòng, trước bàn máy tính Hứa Giai Giai tập trung cao độ gõ phím vang dội bùm bùm, nghe thấy tiếng gọi đột ngột trở nên bừng tỉnh lại, cả người ngồi trên ghế có chút giật bắn.
Cô (HGG) quay đầu lại, bộ dạng giật mình còn chưa mất hẳn, "À… là Tần tiểu thư?"
Tống Thư cười xin lỗi: "Xin lỗi, có phải tại tôi đi bước chân quá nhẹ, nên vừa gõ cửa đã dọa sợ cô?"
"Không sao, không sao, không liên quan đến cô, vốn dĩ thể chất của tôi rất dễ dàng bị sợ hãi." Hứa Giai Giai vội vàng ngượng ngùng mà xua tay.
Tống Thư cười: "Thì ra là vậy, vậy làm công việc này đối với trợ lý Hứa chắc là sẽ vất vả hơn người khác đôi chút rồi."
Hứa Giai Giai tựa như bị lời nói của Tống Thư gợi lên ký ức gì đó không mấy tốt đẹp, biểu tình u ám héo úa vài giây, sau đó mới lên lại tinh thần, "Thành thói quen thì tốt rồi."
"À đúng rồi," Tống Thư giả vờ ở trong phòng làm việc nhìn qua một vòng, "Tôi thấy hình như An Hành—trợ lý An không có ở đây? Không phải hôm nay nên trực ban cùng cô hay sao?"
Hứa Giai Giai nhắc đến vấn đề này liền đau đầu, cô cười khổ, "Con của chị An hôm nay bị sốt, hình như là rất nóng đó, sáng sớm đã đưa đi bệnh viện—chồng của chị ấy lại đang làm việc ở nơi khác, không còn cách nào chị An chỉ có thể xin nghỉ, để chăm sóc cho con."
Tống Thư nghe được chuyện này trong lòng liền lo lắng, nhưng trên mắt cũng không thay đổi, thậm chí còn nhíu nhíu mày, "Nhưng mà cứ như vậy, thì hôm nay công việc của cô chắc hẳn có áp lực rất lớn nhỉ?"
Hứa Giai Giai cười cười: "Không sao cả, có ai mà không có chuyện ngoài ý muốn cơ chứ."
"… Cũng đúng." Tống Thư hơi hạ thấp tầm mắt.
Tự nhiên Hứa Giai Giai nhớ ra hai người có chút "bất hòa", nên cái đề tài này cũng không nói dây dưa, "Hôm nay Tần tiểu thư đến đây chắc là vì chuyện phân phối công việc?"
"Đúng vậy." Tống Thư nói, "Đồng nghiệp dưới lầu nói lúc tôi đi làm thì lên tầng 22 một chuyến, chuyện nhiệm vụ công việc của tôi đã được cấp xuống rồi phải không?"
Hứa Giai Giai lắc đầu, "Tôi vừa mới đi xuống, lúc Tần tiểu thư không có ở tầng 12 nên không nói rõ ràng được. Ý của Tần tổng là muốn một mình Tần tiểu thư làm một hạng mục."
"…"
Tống Thư nghệch ra, qua hai giây cô mới chậm chạp mà lộ ra ý cười, "Chuyện này có được không, có phải là quá không thích hợp?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!