Editor: Văn Văn.
Beta: LinhBgn929.
Bên trong lẫn bên ngoài phòng hội nghị đều lặng ngắt như tờ.
Sau khi lấy lại tinh thần, tất cả những người bị kéo tới làm "quan chủ khảo*" tạm thời đều hoảng hoảng loạn loạn đồng loạt đứng lên hô "Tần tổng". Sau đó sôi nổi nhìn về phía Loan Xảo Khuynh đang ngồi ở vị trí trung tâm.
(*) Quan chủ khảo: đại khái là mấy người chủ trì buổi phỏng vấn.
Bọn họ hiển nhiên đều nhớ rõ. Ngày hôm qua thành lập cái tổ nhỏ này, việc đầu tiên Loan Xảo Khuynh nhấn mạnh đó chính là sự tồn tại, quá trình và kết quả của buổi phỏng vấn này, tuyệt đối không được để cho Tần Lâu biết đến, dù chỉ là một chút tiếng gió.
Nhưng hiện tại Tần Lâu lại đang đứng ở ngoài cửa. Hơn nữa, người có mắt đều nhìn ra được, lúc này cảm xúc của Tần Lâu phi thường không ổn định.
– –đôi mắt của hắn không dám chớp mà nhìn người đến phỏng vấn đứng duy nhất ở giữa phòng, nắm chặt mu bàn tay nổi đầy gân xanh, gân trên trán co giật kịch liệt, do dùng sức quá mạnh khiến cho cánh tay của hắn cũng phát run theo.
Trên gương mặt tuấn mỹ kia bị nhiễm quá nhiều cảm xúc phức tạp, đến cuối cùng chỉ còn lại sự dữ tợn.
Tất cả mọi người ở bên trong bao gồm cả Loan Xảo Khuynh đều lo lắng, đề phòng. Thời điểm mọi người cho là Tần Lâu sẽ bộc phát hoàn toàn mà nổi điên, bàn tay Tần Lâu đỡ trên cánh cửa thế nhưng lại nhẹ nhàng buông lỏng ra.
Hắn chậm rãi rũ mắt xuống, cười khẩy.
Trong phòng quá mức yên tĩnh nên một tiếng cười này, cả phòng nghe được rõ ràng, tiếng cười này ẩn dấu quá nhiều cảm xúc. Nghe vào trong tai, lại càng giống như tiếng bật khóc nghẹn ngào.
Trên mặt của Tống Thư vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng không đổi, rốt cuộc trong một cái chớp mắt cơ hồ muốn nứt ra. Cô dùng sức véo đầu ngón tay của mình, cuối cùng cũng đem chút cảm xúc dao động này áp xuống.
Ngoại trừ Tần Lâu và Tống Thư ở trong căn phòng này, chỉ có Loan Xảo Khuynh mới biết vì sao cảm xúc của Tần Lâu lại dao động mãnh liệt như thế. Cô không dám nhìn biểu tình của người nọ, chỉ có thể oán hận mà quay đầu trừng mắt với cô gái đứng ở bàn đối diện—
Rốt cuộc cô vẫn không thể ngăn cản thành công, mục đích của người phụ nữ này đã đạt được!
Một cái chớp mắt quay đầu, Loan Xảo Khuynh lại có thể từ trên người phụ nữ này nhìn thấy được cảm xúc bi thương trong đôi mắt đã từng quen thuộc đó.
Loan Xảo Khuynh sửng sốt, chờ cô nhìn chăm chú lần nữa, những cảm xúc đó lại giống như ảo giác, tan thành mây khói, căn bản như không tồn tại.
Trên mặt người phụ nữ này vẫn luôn là tươi cười dịu dàng, giống như một chiếc mặt nạ không có bất luận tì vết nào.
"Vị này chính là Tần tổng sao? Rất hân hạnh…khi được nhìn thấy ngài."
Cô gái không né không tránh, lập tức đi đến cửa phòng họp và dừng lại. Sau đó, cô chủ động hướng Tần Lâu vươn bàn tay trắng nõn tinh tế ra.
Tống Thư cười nhẹ, hơi cúi người về phía trước, mấy sợi tóc mỏng trượt từ bên mái xuống: "Tần tổng, xin chào ngài, tôi từ bên tuyển thăng luật sở đưa tới làm trợ lý nhân viên tuân thủ, Tần Tình."
Sau khi nói xong câu này, ngoài phòng họp các nhân viên bộ phận nhân sự đang nhón nhón chân hướng bên trong nhìn xem cùng mấy người quan chủ khảo trong phòng họp cơ hồ không hẹn mà cùng hít một hơi. Bên ngoài phòng đã có người biểu tình hoảng sợ nhỏ giọng nghị luận:
"Tôi không nhìn lầm chứ?"
"Dám ở trong tuần địa ngục đối mặt trực diện với đại ma vương. Nhiều năm qua, tôi còn chưa gặp ai can đảm đến như thế, vậy mà cô ấy thậm chí còn dám ở ngay lúc này duỗi tay với Tần tổng?"
"Đúng vậy, ngày thường cũng không có mấy ai can đảm dám làm ra loại hành động vĩ đại này đâu."
"Anh dũng, cô ấy thật không sợ cái tay kia của mình bị bóp nát sao?"
"Chỉ có tôi cảm thấy cô ta có thể là kỹ nữ, hình như là muốn câu dẫn Tần tổng của chúng ta hay sao?"
"Điên rồi, thời điểm này mà lại ra tay…"
"Đại ma vương sẽ không trực tiếp đem cô ấy ném xuống lầu chứ?"
"Đừng nói bậy a, cái đó chính là muốn mạng người rồi đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!