Editor: Rina
Beta: Jenny Thảo
Đương nhiên chẳng ra làm sao cả.
Trong lòng Văn Bân nghĩ như vậy. Hắn đối với màn trình diễn trước mắt này sớm đã đoán trước được, hắn phải biết dựa vào tính cách của Loan Xảo Khuynh thì sớm muộn gì cũng không thể kìm chế được.
Nhưng hắn không nghĩ tới, sau khi bản thân đã dần thành thạo xử lý mọi chuyện theo như dự đoán, chuyện đã sớm nằm trong dự đoán như vậy nhưng cũng sẽ khiến hắn cảm thấy rối loạn từ dưới đáy lòng mình.
Ghen tuông, tức giận, khó chịu, xấu xa, thậm chí là sự cuồng loạn…
Nhưng tất cả những cảm xúc tiêu cực đó hắn chỉ dám dấu ở đáy lòng, một chút cũng không dám để lộ ra… Dáng vẻ của cô gái hướng về phía hắn nở nụ đối với lần đầu bọn họ gặp nhau cũng rạng rỡ như vậy, hắn rất quý trọng dáng vẻ đó, tuyệt đối không muốn tự tay phá hủy.
Sau đó hắn nghe thấy bản thân bình tĩnh lên tiếng: "Được đấy."
Nếu trong giọng nói không có một chút âm rung hoặc chút âm khàn thì màn trình diễn vừa rồi chắc sẽ hoàn mỹ hơn.
Nhưng Loan Xảo Khuynh vốn là người vô tâm không suy nghĩ, chút khác biệt rất nhỏ trong giọng điệu này cô đương nhiên không thể nào phát hiện ra. Cho nên cô gái nhỏ nghe thấy câu trả lời này tức khắc nụ cười càng thêm sáng lạn: "Đúng không? Anh cũng cảm thấy chúng tôi rất hợp nhau phải không? Tôi nghe nói thành tích của anh ấy rất bình thường, chủ yếu dựa vào sở trường thể thao… Từ đó tôi cảm thấy hai chúng tôi đặc biệt hợp nhau.
Hơn nữa tôi còn nghe nói…"
Cô gái nhỏ vẫn hăng hái nói một mình mang theo cảm giác rung động cùng với bất an của một thiếu nữ thanh xuân thích anh chàng nào đó.
Nhưng cô không nhìn thấy được ánh mắt của chàng trai đứng bên cạnh cô khi nghe thấy những lời nói của cô đang từng chút một dần tối đi.
Chờ đoạn độc thoại này kết thúc vài giây, không nghe được bất kỳ câu nào đáp lại, Loan Xảo Khuynh mới phát hiện ra quay đầu lại, cô khó hiểu hỏi: "Anh làm sao vậy? Trông có vẻ không được thoải mái?"
"… Không có gì." Văn Bân thấp giọng nói.
Loan Xảo Khuynh không yên tâm nhìn hắn: "Thật không có chuyện gì không?"
"Ừm." Văn Bân liếc mắt lên: "Cô còn gì khác muốn nói không?"
Loan Xảo Khuynh mặt đỏ lên: "Làm sao anh biết?"
Văn Bân không nói gì.
Loan Xảo Khuynh cười khoát bả vai của chàng trai: "Anh xem, chúng ta là bạn bè thân thiết nhất của nhau đúng không?"
"…"
"Vậy anh nói xem, tôi muốn theo đuổi người khác, anh có phải nên giúp đỡ hay không… đặc biệt là anh cùng lớp với anh ấy, cơ hội tốt như vậy tôi cảm thấy chúng tôi là định mệnh rồi!"
"Nếu như đây tính là định mệnh, vậy không phải là chúng ta sao."
"… Này? Anh nói gì vậy?" Loan Xảo Khuynh đang nhìn trong phòng học cười khúc khích ngây ngô quay đầu lại: "Giọng nói của anh nhỏ quá, tôi vừa nãy không nghe rõ?"
"Không có gì." Văn Bân nói: "Nhưng nếu như tôi giúp cô thì tôi được lợi ích gì chứ?"
Loan Xảo Khuynh sững sờ.
Cô quay đầu về phía Văn Bân… Chàng trai nói chuyện lúc này đột nhiên khiến cô có một loại cảm giác xa lạ một cách khó hiểu, giọng điệu và cảm xúc lúc này, xa lạ đến nỗi… thật giống như một người mà trước giờ cô chưa từng quen biết vậy.
Nhưng mà Loan Xảo Khuynh suy nghĩ mấy giây, không thể thông suốt được, chỉ xem như là ảo giác của mình. Cô cười vỗ vỗ bả vai của Văn Bân: "Vậy tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi anh, đợi sau này anh thích một cô gái nào đó, tôi cũng sẽ giúp anh theo đuổi được không?"
"…" Văn Bân trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu: "Được."
"Vậy một lời đã định nha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!