Editor: Rina
Beta: Jenny Thảo
Chỉ nói về việc "tiếp xúc thân mật" lần đầu tiên của hai người, hậu quả có lẽ là thảm khốc rồi.
Bởi vì cái này thật sự không tính là hôn… Nói chung dù sao cũng không có ai thật sự tự mình đặt nụ hôn lên đối phương, do quá bất cẩn hơn nữa không kịp giữ vững cơ thể theo quán tính nghiêng về phía trước mà hôn lên môi của đối phương.
Mặc dù xuất trận bất lợi nhưng Loan Xảo Khuynh vẫn kiên cường căng thẳng dừng lại không hề nhúc nhích.
Đợi đến khi vẻ mặt của ba nam sinh từ sững sờ chuyển sang xấu hổ, sau đó nhìn nhau lẩm bẩm cái gì đó rồi như hiểu chuyện rời đi, Loan Xảo Khuynh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng bước chân xa dần, cô vội vàng lui về phía sau, tay chống mặt đất dậy ngồi ngửa mặt lên nhìn bãi đất trống hướng đối diện Văn Bân, hô hấp trở nên căng thẳng nhìn thiếu niên ngây người.
Sau đó cô đưa mắt nhìn đôi môi đỏ của thiếu niên chậm rãi chảy ra vài giọt máu nhỏ.
"Ah." Loan Xảo Khuynh lúng túng lấy khăn giấy đưa cho thiếu niên: "Cái đó, do tôi quá sốt ruột, cái kia nói thế nào nhỉ, à… à… biết lắng nghe, biết phục thiện?"
"…" Văn Bân cuối cùng cũng hoàn hồn, yên lặng nhận lấy khăn giấy: "Sự cấp tòng quyền(*)."
(*) Sự cấp tòng quyền: tùy thuộc vào thời điểm và tình huống xem xét mà ứng biến, không thể cứ máy móc làm theo lý thuyết.
"À! Đúng rồi! Chính là câu đó!" Loan Xảo Khuynh vỗ tay một cái, chút xấu hổ kia cũng tự tiêu tan đi, khuôn mặt của cô cười sáng lạn nhìn Văn Bân: "Nếu không phải lần trước anh nói chúc mừng sinh nhật với tôi, hôm nay tôi khẳng định vẫn sẽ không ra mặt… Ba người bọn họ đều là học sinh khóa trên lại cao to, hôm nay tôi lại một mình, dọa chết tôi rồi."
"…"
Loan Xảo Khuynh cũng không thèm để ý đến sự trầm lặng của Văn Bân, cô đứng lên phủi phủi quần: "À, đúng rồi, sao anh lại bị bọn họ chặn ở đây? Trông anh không giống một học sinh hay bỏ học hoặc đi học muộn mà?"
Văn Bân cũng chậm rãi đỡ tường đứng lên. Sau vài giây im lặng, trong ánh mắt cô gái nhỏ chờ đợi câu trả lời, đôi môi của hắn khẽ giật, cuối cùng cũng mở lời.
"Tôi tới đây dọn dẹp vệ sinh."
"Dọn dẹp vệ sinh?" Loan Xảo Khuynh chớp chớp mắt: "Nơi này không phải là khu vệ sinh của lớp chín sao?"
"…" Văn Ban ngẩng đầu trầm mặc nhìn cô.
Nhìn nhau trong mười giây.
"Ah!!" Cô gái nhỏ nhảy nhảy tại chỗ kinh ngạc nhìn thiếu niên: "Anh là học sinh lớp chín? Anh lớn tuổi hơn tôi sao?"
Văn Bân im lặng cầm lấy dụng cụ vệ sinh trên mặt đất, coi như là ngầm thừa nhận.
Cô gái nhỏ xem ra lúc nào cũng bị hoảng sợ không nhỏ, cho đến khi hắn dọn dẹp xong rác trong khu vệ sinh, cuối cùng cô mới than thở đi tới: "Anh trông hoàn toàn giống như một cậu bé lớp sáu lớp bảy, chỗ nào giống học trưởng lớp chín chứ?" Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn hắn: "Anh sẽ không trách tôi không biết lớn nhỏ đấy chứ?"
Văn Bân trầm mặc vài giây, thu dọn dụng cụ lắc đầu.
Cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm bày ra bộ dạng như là anh em tốt vỗ vỗ bả vai hắn: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vậy từ hôm nay hai chúng ta chính là anh em… Có chuyện gì anh nói anh là bạn trai của tôi, tôi nhất định sẽ bảo kê anh, ai dám đánh anh tôi liền kéo theo chị em của tôi đến giáo huấn bọn họ, anh yên tâm đi!"
"…"
Văn Bân bị cô gái nhỏ vỗ đến thiếu chút nữa thì ngã, lông mày cũng theo bản năng nhíu lại.
Qua mấy giây, mi tâm thiếu niên lại lần nữa giãn ra. Hắn trầm mặc rồi gật đầu: "Được."
"Vậy chính là đồng ý rồi nha."
Loan Xảo Khuynh nghiêng vai về phía trước với thiếu niên thấp hơn mình một chút: "Tên tôi là Loan Xảo Khuynh, Xảo trong trùng hợp, Khuynh trong bái phục, ái mộ… Tên anh là gì, lớp nào? Đừng sợ, tôi hỏi anh cái này không phải vì cái gì cả. Chính là nếu anh đã là tiểu đệ của tôi rồi, vậy sau này tôi có thể thường xuyên đem theo các chị em của tôi đến lớp của bọn anh tản bộ, như vậy bọn họ sẽ không khi dễ anh!"
"… Lớp 9A1, Văn Bân." Thiếu niên im lặng hai giây: "Văn Bân trong hào hoa phong nhã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!