Một giờ sáng ngày nào đó, ngôi biệt thự nhỏ của Kỷ Hằng và Diệp Tô đột nhiên truyền ra tiếng khóc lóc vang dội của trẻ con.
Hai căn phòng trong biệt thự sáng đèn cùng một lúc.
"Tiếng gì... Ưm..."
Diệp Tô mới nhấn mở đèn đầu giường của hai người thì đã bị đâm mạnh một cái, thần trí bay ra khỏi đầu.
"Không có gì đâu."
Kỷ Hằng bóp chặt một con thỏ mập của cô, bất mãn vừa rồi cô đã phân tâm, anh đột nhiên đẩy nhanh tốc độ.
Diệp Tô ư ư a a cắn một góc gối, như là đang nằm trên bờ cát, không ngừng bị từng đợt sóng đánh sâu vào.
Cô vô cùng đau đầu với người đàn ông nhà cô có thể lực tốt đến biến thái, cả một buổi tối không ngủ chỉ thích chơi trò tạo người, người từ trước đến nay luôn coi trọng chất lượng giấc ngủ như Diệp Tô cảm thấy mình luôn ngủ không ngon, từ sau lần khai trai trước mỗi tối đều phải lăn lộn đến nửa đêm, buổi sáng tỉnh dậy anh thì tinh thần sảng khoái, còn cô thì mắt như gấu trúc, mỗi tháng quầng thâm quanh mắt phải dùng cả ba tấn kem che khuyết điểm.
Kỷ Hằng đã tới giai đoạn chạy nước rút, nắm thắt lưng người bận rộn đến vui vẻ vô cùng.
Phòng ngủ rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái vốn có.
Đột nhiên, lại một tràng tiếng khóc lóc của trẻ con xuyên qua ván cửa lọt vào màng tai của Diệp Tô, cứng rắn kéo thần trí của cô lại.
Lúc này Diệp Tô nghe vô cùng rõ ràng, âm thanh này, là tiếng khóc của Kỷ Tiểu Bảo vừa đầy bảy tháng.
Người vừa nãy còn đang ngoan ngoãn nghênh đón đột nhiên đổi quẻ, không cho Kỷ Hằng động đậy, tay nhỏ nắm thành quyền, đấm vào lồng ngực anh một cái: "Anh mau tránh ra, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đang khóc."
Kỷ Hằng cũng nghe được tiếng trẻ con khóc kia, ngay lúc tiểu Kỷ Hằng đang tới thời điểm mấu chốt.
Diệp Tô thấy Kỷ Hằng còn chưa chịu ngồi dậy, nóng nảy nói: "Tránh ra nào, Tiểu Bảo đang khóc, em phải đi cho nó bú sữa."
Kỷ Hằng cúi đầu nhìn cô, dưới ánh đèn lờ mờ trên đầu giường, nhìn biểu cảm trên mặt cô. Cao trào vẫn chưa lui, cả người được bảo phủ dưới ánh sáng nhàn nhạt, tóc xõa trên gối, đẹp giống như một bức tranh sơn dầu mềm mại.
"Tránh ra tránh ra."
Không biết Diệp Tô tìm thế như thế nào, cô ngồi dậy tách ra khỏi tiểu Kỷ Hằng vẫn còn đang ngẩng đầu, sau đó lại thoát khỏi sự bao phủ của Kỷ Hằng, muốn đi ra ngoài cho Tiểu Bảo bú sữa.
Kỷ Hằng nhìn người phụ nữ đang dùng cả tay lẫn chân bò xuống giường mà choáng váng.
Cô thật đúng là dự định, ném anh một mình ở đây, ném tiểu Kỷ Hằng còn đang sục sôi ý chí chiến đấu ở đây.
Phụ nữ quả thật đều là sinh vật ích kỷ, vừa rồi bản thân được ăn no, bây giờ lại mặc kệ người cho cô ăn no sống chết thế nào.
Kỷ Hằng nghiến răng, vươn cánh tay ra...
Diệp Tô vừa mới bỏ một chân xuống giường, đột nhiên, trên eo có thêm một cánh tay, lại đột nhiên, kéo cả người cô trở lại.
"Tiểu Bảo đang khóc... A!"
Ánh mắt của Diệp Tô đột nhiên trống rỗng, mu bàn chân căng lên, chân và bụng siết chặt.
"Tiểu Bảo đã có dì chăm sóc, bây giờ người phải ăn là anh." Kỷ Hằng nhìn biểu tình động lòng người của Diệp Tô, khuôn mặt rất đắc ý.
Khi ấy, trong phòng của trẻ con, bảo mẫu được mời tới ôm Kỷ Tiểu Bảo vào trong ngực, tay nhỏ ôm một bình sữa, đập phá vui đến quên cả trời đất.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, bảo mẫu chăm sóc Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm.
**
Ngày nọ, một Weibo có dấu tick chữ V tên "Anh soi mói lộn xộn lung tung" nhận được một tin nhắn nặc danh xin giúp đỡ, sau khi blogger này xem đến tin nhắn kia thì vỗ đùi một cái, đánh một con số cho tài khoản đó, rồi tuyên bố nội dung xin giúp đỡ ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!