Chương 72: Một Viên Đường

Nói đến chuyện kết hôn, Kỷ Hằng vẫn đau đến tận tưng. Nhưng trứng đau không phải vì anh muốn kết hôn với Diệp Tô, ngược lại, chỉ cần Kỷ Hằng nghĩ tới gần đến hôn lễ thì đã vui đến mức tự nhiên thấy choáng váng, về phần tại sao lại đau trứng, là bởi vì anh, bị cầu hôn.

Không sai. Anh, Kỷ Hằng, một người thân cao mét tám, tuổi vừa mới ba nhân tám [1], người đàn ông cao lớn tiền tài dư dả, bị Diệp Tô cầu hôn.

[1]: Niên chính là tuổi, phương là phó từ, chỉ thời gian, tương đương với "mới", "vừa mới" có ý cường điệu số tuổi còn nhỏ. Đây là cổ ngữ không giống với Hán ngữ ngày nay, năm vừa mới hai tám, là năm nay mười sáu, tức hai nhân tám. Đây là cách dùng thường thấy ở cổ đại.

Là vào ngày Diệp Tô đóng máy hôm đó, anh vừa mới xuyên tới đã bị cầu hôn.

Diệp Tô ngoan ngoãn gọi anh là "Phu quân", ngay khi anh đang kinh ngạc mà vui vẻ đắc ý, Diệp Tô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng anh.

Kỷ Hằng bị sự nghiêm túc bất ngờ của cô dọa sợ, sau đó, anh nghe Diệp Tô chầm chậm lên tiếng.

"Kỷ Hằng, gả cho... À không," Diệp Tô sắp xếp lại từ ngữ trong đầu lần nữa, chân thành tha thiết nhìn anh: "Kỷ Hằng, cưới em đi."

Sau khi xong xuôi Kỷ Hằng nghĩ phản ứng của mình lúc đó chắc chắn là giống một thằng ngốc, mở miệng trừng mắt, trong lòng có một con nai chạy như điên, ngoài miệng thì ngay cả một câu cũng không nói nên lời.

Diệp Tô thấy anh không có phản ứng gì, cô có chút mất mát, nói lại lần nữa.

"Kỷ Hằng, cưới em đi."

Kỷ Hằng vẫn ngây ngốc, huyết áp cũng tăng vọt.

Anh không phản ứng khiến Diệp Tô tức giận, hai tay chống nạnh: "Kỷ Hằng, em để anh cưới em, nếu thật sự không được thì em cưới anh cũng được, đừng ngớ ra đó, vẫn phải trả lời một câu chứ, chẳng lẽ còn muốn em quỳ gối xuống đất à? Anh muốn nhẫn kim cương mấy cara?"

Kỷ Hằng nhớ lúc ấy anh nói một câu mà bây giờ vừa nhớ lại thì hận không thể đánh chết mình.

Ngày đó, đối mặt với sự cầu hôn đột ngột của Diệp Tô, niềm vui bất ngờ đến quá nhanh khiến người đàn ông không dám tin, sau khi đấu tranh hồi lâu, trả lời lại một câu -- "Ba mẹ em sẽ không đồng ý."

Diệp Tô nghe xong tâm trạng bùng nổ, cả người đều không tốt, bắt lấy tay anh đặt lên bụng nhỏ bằng phẳng của cô: "Bọn họ ngay cả cháu trai cũng đã có còn không đồng ý em cưới anh sao?"

"Cái gì... Cháu trai?"

Diệp Tô trừng anh một cái: "Mang thai, anh."

Kỷ Hằng lập tức ngẩn ra, con nai vừa rồi còn đâm loạn, huyết áp vừa mới tăng vọt, phút chốc giống như bị người ta tắt công tắc ngắt điện.....

Tiếng còi báo động của xe cứu thương inh ỏi chạy qua, chở một người đàn ông bởi vì đột nhiên biết mình được làm cha mà hưng phấn đến độ ngất đi.

Dọc đường tay Diệp Tô bị Kỷ Hằng nắm chặt, có muốn gỡ ra cũng gỡ không được.

Cô ngồi cùng trên xe cứu thương, nhìn người đàn ông làm cha không có tiền đồ kìa mà đỡ trán.

Chuyện này cũng có thể ngất xỉu, thật sự quá mất mặt mà.

**

Nghi thức hôn lễ hai người quyết định không đến giáo đường Bali theo trào lưu trong giới, một thứ đều theo kiểu Trung, chỉ là phải gấp gáp chuẩn bị, phải làm trước khi bụng của Diệp Tô nổi lên.

Khi Diệp Kiến Minh biết Diệp Tô mang thai lại thưởng cho Kỷ Hằng một trận đánh, hận không thể giết chết thằng nhóc thúi đã làm bụng con gái ông to lên, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn không thể giết được, hôn lễ không thể thiếu chú rể, đứa bé trong bụng con gái không thể thiếu cha, con gái lại càng không thể thiếu cha của đứa bé.

Lúc Kỷ Hằng trở về thì trên Weibo đang lan truyền anh và Diệp Tô đã chia tay, một đám tiểu hoa giành chén cơm với Diệp Tô đang mong chờ chuẩn bị chế giễu Diệp Tô bị Kỷ Hằng vứt đi, nhưng không ngờ hai người đã lâu không chung khung hình, không phát Weibo show ân ái vừa phát ra lại là một thông báo lớn.

Không chia tay, vẫn tốt đẹp, sắp kết hôn rồi.

Diệp Tô phát Weibo: "Mời các bạn ăn kẹo mừng nha ~"

Kèm theo bức ảnh chụp kẹo mừng hôn lễ cùng với Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng lập tức chuyển tiếp Weibo kia: "Ăn em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!