Chương 5: Ánh sáng màu xanh

Nghe Đậu Tương nói xong Kỷ Hằng khẽ chau mày. Đậu Tương đồng ngôn vô kỵ, chắc chắn là do hai bà vú của thằng bé đã kể mấy chuyện lung tung cho nó nên hôm nay nó mới nói mấy lời này, gì mà trên đầu có ánh sáng xanh.

Thật ra nói trên đầu hắn có ánh sáng cũng không sao, nhưng lại nói nó có màu xanh thật là làm cho người ta khó chịu.

Trên đầu đàn ông không được phép dính một chiếc lá xanh nhỏ chứ đừng nói đến có màu xanh phát sáng.

Kỷ Hằng khẩy khẩy cái mũi của Đậu Tương: "Đậu Tương à, trên đầu nam nhân chúng ta không được có màu xanh, sau này con đừng nói như vậy nữa có biết không?"

Đậu Tương vừa ngậm ngón tay mình vừa nhìn chằm chằm lên đầu Kỷ Hằng: "Cửu cửu, ánh sáng xanh trên đầu cửu cửu hình như mất rồi."

Nhưng vừa nãy rõ ràng là nó thấy trên đầu cửu cửu phát ra ánh sáng màu xanh, giống như là mặt trời nhỏ vậy.

**

Lúc này Diệp Tô và Lục Thừa đã đi tới chỗ đất diễn, bọn họ cùng luyện tập cách ôm rồi tách ra về vị trí của mình, khi người phụ trách ánh sáng chỉnh lại đèn xong thì sẽ chính thức bắt đầu diễn.

**

Kỹ Hằng cười khẽ một tiếng, trẻ con đúng là trẻ con, nghĩ cái gì thì nói cái đó, thay đổi rất nhanh.

"Không có thì tốt rồi." Hắn vui mừng nói.

Đậu Tương được Kỷ hằng bế một hồi thì đột nhiên muốn xi xi (mắc tiểu ấy ạ), trẻ con không thể nín được nên Kỷ Hằng đành dẫn thằng bé đi giải quyết.

**

Diệp Tô và Lục Thừa đã chuẩn bị xong, hiện trường an tĩnh lại, Chu Bá Xuyên nhìn chằm chằm màn hình theo dõi: "Một, hai, ba, action!"

Diệp Tô nhẹ nhàng gót sen đi đến trước người Lục Thừa, Lục Thừa khoanh tay đứng nhìn một ánh nến trong phòng.

Kịch bản viết Hoàng đế Ngọc Thanh vì muốn làm Trường Ca ghen nên mới lật thẻ bài của Trân Phi, hiện giờ đang đứng nhìn ánh đèn chờ tiểu thái giám đến báo Trường Ca phản ứng như thế nào sau khi nghe được việc này.

Trân Phi do Diệp Tô đóng không biết mình chỉ là tấm bia vụng về trong sự giận dỗi của hai nhân vật chính, Trân Phi ương ngạnh kiêu ngạo thường ngày giờ lại tự mình đa tình dán lên người Hoàng đế ca ca của mình, trông thật hèn mọn.

Diệp Tô vươn tay ôm lấy thắt lưng tuy gầy nhưng rắn chắc của Lục Thừa, mặt ghé sát vào lồng ngực anh.

"Hoàng đế ca ca, tối nay hãy để thần thiếp hầu hạ người thật tốt."

Giọng nói mềm mại có thể khiến người khác nhũn cả xương cốt. Máy quay quay vào thẳng mặt Diệp Tô, trong ánh mắt của Diệp Tô có ba phần mong chờ bảy phần vui sướng, đôi mắt cong cong, khóe miệng nhoẻn cười nghịch ngợm, toát ra dáng vẻ của một thiếu nữ hoài xuân, hoàn toàn khác hẳn với vai ác tàn nhẫn ương ngạnh trước mặt nữ chính Trường Ca.

Diệp Tô làm đúng theo yêu cầu kịch bản, ôm Lục Thừa vô cùng chặt.

**

Đậu Tương xi xi vào bồn hoa đối diện, Kỷ Hằng ở bên cạnh chờ thằng bé.

"Cữu cữu cùng tưới hoa với con đi."

Đậu Tương vừa đung đưa cái bụng khắp các hướng để "tưới hoa" vừa quay đầu nhiệt tình rủ rê Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng nhìn cái vòi voi nhỏ của thằng bé cười nói: "Cửu cửu không tưới hoa, con nhanh tưới xong để chúng ta còn đi gặp mẫu thân con."

Vòi voi của Đậu Tương ào ào phun nước, khi nó quay đầu nhìn Kỷ Hằng thì đột nhiên sửng sốt một chút, cái miệng nhỏ giương lên.

Sao trên đầu cửu cửu lại xuất hiện màu xanh kia nữa rồi.

**

Trên phim trường《Trường Ca》, máy quay quay đến mặt Lục Thừa, đầu tiên là anh nhìn ra ngoài cửa sổ để chờ tiểu thái giám tới báo tin Trường Ca ghen, càng mong Trường Ca có thể tự mình đến ngăn cản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!