Hai người ngồi xổm ở sân thượng nhà mình nghe hết cả một tập《Dẫn hỏa》, tầng hai mươi ba gió thổi lạnh buốt, Kỷ Hằng còn đặc biệt cầm một tấm chăn mỏng ra phủ lên người Diệp Tô.
"Câu này là tôi!"
"Nghe đi nghe đi, bây giờ cũng là tôi!"
Diệp Tô cực kỳ nhạy cảm với cảnh phim của mình, mỗi khi đến cảnh mình xuất hiện thì cô lập tức nghe ra, chỉ lên tầng trên bảo Kỷ Hằng nghe.
Lúc quay《Dẫn hỏa》 diễn viên đều không dùng lồng tiếng, là thu trực tiếp tiếng của diễn viên tại nơi quay, cho nên cho dù Diệp Tô không nói, Kỷ Hằng cũng rất dễ dàng nghe ra câu nào là của Diệp Tô.
Giọng của cô rất hay, trong trẻo và lưu loát như nước suối chảy qua khe núi, hoặc như là lời tường thuật tự nhiên trong một số phim phóng sự, cả câu rất mượt mà, đôi khi sẽ hơi nâng âm cuối làm tăng thêm vài phần hoạt bát.
Khi quay 《Dẫn hỏa》, đạo diễn lồng tiếng cũng có chỉ đạo, khi đọc lời thoại thì phải giảm đi một chút nhẹ nhàng khi cô nói chuyện bình thường, âm phát ra sau khi qua xoang cộng minh[1]sẽ có giọng điệu lạnh hơn, càng phù hợp với tính cách ẩn nhẫn và kiên cường của nhân vật Hạ Lê.
Trong thời lồng tiếng có thể chống cả nửa bầu trời, các bộ phim truyền hình ăn liền hiện nay, khi mà diễn xuất dựa vào sự hỗ trợ của diễn viên lồng tiếng, bộ phim hoàn toàn dùng âm gốc như《Dẫn hỏa》cũng có thể coi là một dòng chảy mới.
Một tập qua rất nhanh, không giống như những bộ phim truyền hình một tập dài 50 phút khác.
Có phim mà bạn có thể vừa chơi game vừa xem, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, hay tua nhanh mà không hề ảnh hưởng đến mạch phim, độ lê thê khiến người ta giận sôi máu.
Mà có phim có nội dung được viết chặt chẽ, lượng tin tức phong phú, một tập dài chứa nội dung bằng ba tập, khiến khán giả phải nhịn tiểu căng mắt ra xem sợ bỏ lỡ nội dung phim, hơn nữa sau khi xem xong còn chưa có cảm giác thỏa mãn, có thể vừa nghe nhạc cuối phim vừa tiêu hóa nội dung phim, đồng thời ngóng trông nội dung tập sau dựa vào đoạn giới thiệu sơ nội dung tập tiếp theo.
Có Triệu Tuân San tọa trấn quả nhiên không bình thường, xem ra hiện nay《Dẫn hỏa》 thuộc về loại thứ hai. Bởi vì hiện giờ Diệp Tô đang nghe bài hát cuối phim cũng cảm thấy hứng thú, tuy rằng cô đã sớm đọc qua kịch bản, thế nhưng phim chiếu chính thức đã được biên tập lại nên vẫn có thể có rất nhiều điều ngạc nhiên.
Khi bài hát cuối phim được phát hết, Kỷ Hằng vỗ vỗ bàn tay vẫn luôn đặt trên vai cô.
"Diễn rất tốt."
"Cảm ơn." Diệp Tô trả lời như là một phản xạ có điều kiện, lại lập tức cảm thấy không đúng: "Anh cũng không tận mắt thấy tôi diễn, chỉ nghe tiếng đã cảm thấy tôi diễn tốt?"
Lời khen cũng quá miễn cưỡng đi, Diệp Tô yên lặng le lưỡi, cô cũng không phải là kiểu người không chịu được sự góp ý của người khác.
"Lừa em làm gì? Thực sự tốt." Giọng Kỷ Hằng rất nghiêm túc, đôi khi lời thoại còn có thể thử thách kỹ thuật hơn là diễn xuất. Diễn viên đóng nam nữ chính trong phim vừa nghe đã biết là người có kinh nghiệm phong phú, nhất là vai nữ chính, rõ ràng cho thấy trình độ của diễn viên. Diệp Tô có thể diễn theo bọn họ mà không khiến người ta thấy là mình đang diễn, thậm chí có đôi khi nghe thấy cảm xúc bùng nổ, đã là rất khó rồi.
"Vậy... Cám ơn anh rồi." Diệp Tô dựa vào cánh tay Kỷ Hằng, đột nhiên phát hiện chiếc chăn nhỏ đều đắp lên người cô, còn Kỷ Hằng chỉ mặc chiếc áo dài cổ đại của anh.
"Anh không lạnh à, sao không kéo chăn qua." Diệp Tô mở chiếc chăn ra, kéo một nửa qua đắp cho Kỷ Hằng, còn một nửa thì đắp cho mình.
Chiếc chăn này hơi nhỏ, vừa rồi cô đắp một mình thì không sao, bây giờ hai người, Diệp Tô phải ngồi gần Kỷ Hằng một chút, vai sóng vai.
Thật ra hai người dựa sát vào nhau ấm hơn một người quấn chăn nhiều.
Phần chăn trên người Kỷ Hằng còn sót lại độ ấm của cô, vừa rồi khi cô nhất chiếc chăn lên anh có thể thấp thoáng cảm nhận được ít vị ngọt thơm của sữa bò.
Buổi tối Diệp Tô rất thích uống sữa, khi còn ở Kỷ phủ thì uống sữa bò nguyên chất, khi ở đây thì các hiệu sữa với vị sữa bò chất đầy tủ lạnh, không có việc gì thì sẽ thấy cô ngậm ống hút, cho nên trên người cô lúc nào cũng có vị sữa bò nhàn nhạt, rất dễ chịu.
Diệp Tô uống sữa bò để ngủ ngon, ngửi mùi sữa bò trên người cô cũng có thể theo an giấc.
Nhà hàng xóm trên lầu đã xem xong 《Dẫn hỏa》, lại tiếp tục xem một chương trình hip
-hop, âm thanh rất khó nghe.
Kỷ Hằng tìm chuyện để nói: "Vai Hạ Lê mà em diễn, có quan hệ như thế nào với nam chính Tần Kiêu? Tại sao có nhiều cảnh diễn với anh ta như vậy?"
"Thực ra là quan hệ thầm mến á." Diệp Tô rất hào phóng cho Kỷ Hằng biết kịch bản: "Anh cũng nghe thấy đó, tôi thầm mến Tần Kiêu đã nhiều năm, trong mấy năm đó vẫn luôn làm thuộc hạ đi sau lưng anh ấy, anh ấy nói với tôi nhiều hơn một câu cũng có thể làm tôi vui vẻ cả nửa ngày, nhưng mà tôi lại không dám thể hiện ra ngoài. Thích anh ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng anh ấy lại chạy theo người trong lòng, cũng chính là nữ chính."
Khi cô nói đến bộ phim đã thay nhân vật Hạ Lê thành "tôi", Kỷ Hằng nghe vô cùng chói tai.
"Em là ai?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!