Chương 38: Đoạn tử tuyệt tôn

Lúc Kỷ Hằng rơi xuống đụng phải cái gì đó, anh xoa cái hông hơi đau của mình, đứng dậy nhìn chung quanh một chút.

Thoạt nhìn, đó là cảnh đêm ngựa xe như nước của thành phố B, trong không gian chật hẹp, trên đỉnh đầu anh có vài thứ đầy màu sắc trắng mịn đáng yêu.

Tại sao lại là sân thượng, Kỷ Hằng có chút đáng tiếc, anh từ trên giường Diệp Tô xuyên trở lại, khi xuyên qua không thể xuyên thẳng lên giường của cô sao?

Trong phòng hình như không có động tĩnh gì, Kỷ Hằng ở sân thượng gõ cửa vài cái rồi mở cửa ra.

"Diệp... A!"

Chữ "Tô" còn chưa kịp ra khỏi miệng, đột nhiên biến thành một trận tiếng vang bùm bùm, còn kèm theo ánh sáng nhỏ như tia chớp.

Kỷ Hằng cảm giác cả người tê rần, nửa người trên co quắp như là bị điện giật.

Diệp Tô cầm dùi cui điện thở hồng hộc, thời khắc mấu chốt không thể dựa vào chiêu thức và chút sức này của cô, các thiết bị điện chống "sói" hiện đại là đảm bảo nhất.

Nhất là sau khi cô phát hiện tên hái hoa tặc đen thui trên sân thượng cao hơn cô rất nhiều.

Dùi cui điện sau khi dùng một lần cần có thời gian hồi điện, Diệp Tô đảo ngược cây dùi cui, chuẩn bị dùng chuôi dùi cui đánh một phát chí mạng vào gáy người nọ.

"Em làm gì vậy!" Kỷ Hằng nương theo ánh trăng chiếu vào sân thượng, tay mắt lanh lẹ nắm cổ tay cô lại.

Tay anh còn rất tê dại, không có sức lực gì, một tay cầm hờ cổ tay của Diệp Tô, nửa người dưới không bị điện giật di chuyển vòng qua chân cô, Diệp Tô lui một bước đụng vào tường, trước mặt lại là một lồng ngực hệt như bức tường.

Động tác vốn đơn giản nhưng sau khi bị điện giật thì có hơi tốn sức, Kỷ Hằng buông tay cô ra, chuẩn bị xoa xoa phần bụng bên trái bị cô giật điện.

Gần đây Diệp Tô tập luyện một thời gian nên phản ứng rất nhanh, gần như là trong nháy mắt, một tay tạo thành chưởng đâm về cổ người nọ.

Khi bàn tay đâm ra bị một bàn tay lớn bao lại.

"Là anh."

Kỷ Hằng nắm tay cô, trong lòng đang vui mừng, xem ra mấy ngày anh không có ở đây tính cảnh giác của cô không tồi, cho rằng gặp người lạ, chẳng những không bị dọa khóc mà còn có thể dũng cảm đánh một chút.

"Kỷ Hằng!" Diệp Tô gọi ra, đầu óc đã kịp phản ứng, thế nhưng...

Động tác trên đùi như xe không thắng.

Nét vui mừng như mẹ già của Kỷ Hằng đột nhiên cứng đờ, huyệt thái dương cũng bắt đầu nhảy.

Diệp Tô nhắm nghiền hai mắt.

Người chỉ đạo võ thuật kinh nghiệm đầy mình đã từng dạy, nếu như lúc cận chiến bị kẻ bắt cóc trói tay, cách phá giải là, đại pháp đoạn tử tuyệt tôn.

Thường gọi đá háng.....

Kỷ Hằng ngồi chồm hổm dưới đất, tiếng rên trong miệng rõ ràng cho thấy đã cố gắng đè nén lại.

Diệp Tô ngồi xổm người xuống, mở đèn pin điện thoại lên, chùm sáng chiếu lên khuôn mặt ảm đạm của Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng quay đầu chỗ khác không đối mặt với nguồn sáng, di chuyển người một chút, lại càng không đối mặt với Diệp Tô, tức giận rồi.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết là anh đã trở lại." Động tác của Diệp Tô nhanh nhạy hơn nhiều so với người bị thương, lật đật chạy tới ngồi chồm hổm trước mặt Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, nhíu mày rồi lại chôn đầu xuống lần nữa.

Liên tiếp gặp hai chiêu chí mạng như thế, anh muốn tự mình trị thương một chút.

"Anh không sao chứ, có đau hay không hả? Có muốn đi bệnh viện khám một chút không?" Diệp Tô dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất, đưa mặt xuống dưới khuôn mặt đang gục xuống của Kỷ Hằng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!