Chương 30: (Vô Đề)

Tống Minh Mặc chạy xe thẳng về nhà mình.

Anh bật đèn, ánh sáng lạnh lẽo chiếu sáng những vật dụng nội thất đơn giản, không gian trống trãi, không khí quạnh quẽ.

Anh ném nón lưỡi trai và khẩu trang xuống, mở tủ lạnh lấy một lon bia ra uống ừng ực.

Phiền quá.

Lon bia bằng nhôm bị anh bóp dẹp, quăng cái vèo vào thùng rác cách đó hơn ba mét.

Tống Minh Mặc cũng không vì quăng rác chính xác mà vui vẻ, ngược lại anh cáu kỉnh vò tóc.

Chẳng những không đánh trả được cái tát của người phụ nữ kia mà còn bị người đàn ông của cô ta làm khó dễ, gấp gáp chạy thẳng về giống như sợ bị anh ta đuổi theo vậy.

Móa, cho dù ông đây ngủ với cô ta thì làm sao? Nhân vật kia của cô ta do ông đây nói mới được nhận đó, còn không chịu lấy thân báo đáp?

Loại chuyện này trong giới rất nhiều.

Tống Minh Mặc không khui thêm lon bia nào nữa, thay vào đó, anh lấy một bình sữa thủy tinh, dùng răng mở ra, rồi dùng miệng tu một ngụm lớn.

Chăm lo sức khỏe.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Tống Minh Mặc cầm bình sữa ngồi lên sô pha, mở mục tin nhắn ra nhìn.

Người đại diện nhắn tin, sắp xếp lịch trình mấy ngày tiếp theo.

"《Dẫn hỏa》 quay ở thành phố B, không cần ở khách sạn, ngày mốt là cuộc họp báo và lễ khởi quay, tôi cho chuyên viên trang điểm đến thẳng nhà cậu để tạo hình, cậu đừng ngủ như chết đó."

"Mặt mộc ra trận cũng không sao." Tống Minh Mặc thoát WeChat, mở camera chuẩn bị chụp ảnh tự sướng.

Đột nhiên ánh mắt anh bị một bức ảnh ở góc trái bên dưới màn hình hấp dẫn.

Click mở lớn lên, anh chàng vừa rồi còn hờn dỗi giờ mừng rỡ suýt chút nữa nhảy lên khỏi sô pha, sữa trong tay tí nữa đã rơi đầy đất.

Vẫn chụp được, hẳn là lúc Diệp Tô giành điện thoại thì anh tình cờ nhấn nút chụp.

Ảnh chụp cô gái có gương mặt đỏ bừng, đầu dựa vách tường phía sau, mái tóc rối bù dính bết lên mặt và cổ. Đôi mắt cô mông lung không có điểm dừng, con ngươi phản chiếu ánh sáng màu ấm của hành lang nhà hàng, đôi môi hơi nhếch lên như là đang thở dốc. Dáng vẻ này, vừa nhìn thì biết đã uống rất nhiều.

Tống Minh Mặc vui mừng đến mức hết phóng to rồi lại thu nhỏ bức ảnh. Nghe nói sau này Trần Dương còn muốn tạo cho cô ta hình tượng mối tình đầu trong sáng? À, đến lúc đó tung bức ảnh này ra, xem cô ta làm thế nào.

Tiêu đề bản tin cũng đã nghĩ xong rồi: "Nữ nghệ sĩ vô danh có vẻ ngoài thuần khiết, nhưng thật ra, đời sống cá nhân hỗn tạp, hình tượng nghệ sĩ không đúng với tính cách thực tế."

Tống Minh Mặc thầm hét lên một tiếng, đám phóng viên kia muốn viết bao nhiêu là có thể viết bấy nhiêu, một bức ảnh chụp có thể soạn ra cả 180 tít báo, thậm chí là nội dung hoàn toàn khác nhau.

Anh click mở hộp thoại với người đại diện: "Giúp tôi lưu bức ảnh này trước, sau này đưa cho blogger [1]."

[1] Từ gốc là (Doanh tiêu hào): dùng để chỉ những người rò rỉ thông tin liên quan đến giới giải trí (Tham khảo từ Buôn dưa Cbiz).

Người đại diện: Bức nào? Thằng nhóc cậu lại muốn làm gì vậy?

Tống Minh Mặc chọn bức ảnh Diệp Tô đang say rượu.

Sau khi《Dẫn hỏa》 được trình chiếu, dù thế nào thì Diệp Tô cũng sẽ nổi tiếng một chút, ngay lúc cô bắt đầu có chút danh tiếng lại tung bức ảnh này ra, chỉ cần một bức này, là hoàn toàn có thể dập tắt ngọn lửa nổi tiếng mà cô hằng mong.

Nghệ sĩ trẻ vừa có chút danh tiếng đã xuất hiện loại tin tức này, đặc biệt là nghệ sĩ nữ, sợ nhất là mấy từ 'đời sống cá nhân, hỗn loạn, say rượu' trộn chung với nhau, mấy blogger lại thêm dầu thêm dấm phân tích một hồi, sau này về cơ bản là sẽ không thể trở mình được.

Tống Minh Mặc vui vẻ nhìn bức ảnh mình chọn một lát, vừa định gửi qua thì người đại diện nhắn hỏi.

"Sao còn chưa gửi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!