Chương 29: Ăn sạch sẽ

Tống Minh Mặc vừa xách Diệp Tô vừa quay đầu nhìn.

Đang nói tôi hả?

Đột nhiên, anh chưa quay đầu lại thì tay và lồng ngực đã trống không.

Diệp Tô cảm thấy mình rơi vào một vòng ôm quen thuộc ấm áp, hơi thở mát lạnh, cô tham lam hít hai hơi, cảm thấy đầu óc hỗn loạn của mình hình như dịu hơn đôi chút.

Cửa thang máy đóng lại, người bên trong lại chưa chọn tầng, thang máy đứng nguyên tại chỗ.

Tống Minh Mặc kéo khẩu trang xuống, nhíu mày nhìn lướt qua người đàn ông mà Diệp Tô đang bám vào.

Dựa vào tư thế của hai người thì hình như họ biết nhau.

"Anh là bạn trai của cô ấy sao?" Tống Minh Mặc chọn tầng, anh nhìn ánh mắt Diệp Tô với vẻ mặt nghiền ngẫm.

Kỷ Hằng để Diệp Tô đang mềm oặt dựa vào một góc thang máy rồi đi tới trước mặt Tống Minh Mặc.

Vành nón chặn ánh sáng, hơn phân nửa khuôn mặt của anh bị bóng che khuất.

"Đã biết mà vẫn tìm đường chết?" Đôi môi mỏng của Kỷ Hằng khẽ mở, nắm lấy cổ áo Tống Minh Mặc.

"Buông ra." Tống Minh Mặc dùng sức giằng lại cổ áo đang bị Kỷ Hằng nắm, vẻ mặt phớt lờ: "Muộn như vậy cũng không đến đón cô ấy, ông đây có lòng tốt muốn đưa người phụ nữ của anh về, không cảm ơn mà còn gây chuyện với tôi à?"

Anh không muốn đánh nhau, người của công chúng, nếu đánh nhau thì rất nguy hiểm.

"Hừ hừ hừ~" Có người rên rỉ.

Kỷ Hằng và Tống Minh Mặc cùng quay đầu liếc nhìn Diệp Tô một cái.

Cô trượt trên vách thang máy rồi ngồi bệt trên sàn, mái tóc dài tán loạn, hai má đỏ ửng, ánh mắt mông lung nhìn hai người đàn ông đang đứng cùng nhau.

Cô giơ ngón tay trỏ chỉ vào hai người họ: "Ha ha…"

Cười cái gì vậy?

Diệp Tô tháo giày cao gót ra, nhìn đang rất vui vẻ: "Tiểu Kiều Kiều, còn có khổng tước hoa, ha ha ha…"

Cơ mặt của hai người đàn ông đều co giật.

Cái quỷ gì vậy?

Ai là tiểu Kiều Kiều? Còn ai là, khổng tước hoa?

Kỷ Hằng liếc Tống Minh Mặc một cái, khịt mũi khinh thường, anh quay người ngồi xổm xuống, mang chiếc giày cao gót đã bị rơi ra cho Diệp Tô rồi ôm eo cô đỡ lên: "Đứng lên, không cho ngồi dưới đất."

Sau khi đứng lên Diệp Tô sà vào lồng ngực Kỷ Hằng, đầu hơi nghiêng dựa vào ngực anh, chỉ còn lộ ra đôi mắt lén nhìn Tống Minh Mặc.

Tống Minh Mặc nhìn lại, tầm mắt hai người giao nhau.

Diệp Tô lập tức sợ tới mức vùi cả mặt vào ngực Kỷ Hằng, kêu a một tiếng

"Sao vậy?" Kỷ Hằng vén mấy sợi tóc ướt mồ hôi dán trên má cô ra sau tai. Anh thở dài, sao tai lại đỏ đến mức này chứ.

Diệp Tô nắm chặt góc áo Kỷ Hằng: "Khổng tước hư, tiểu Kiều Kiều ngoan, khổng tước làm tôi đau, đau quá."

Kỷ Hằng dời tầm mắt tới cánh tay phải của cô, trên làn da trắng nõn in mấy vệt hồng hồng.

Tống Minh Mặc hơi xấu hổ dời ánh mắt đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!