Chương 27: Tìm ra nguyên nhân

Diệp Tô trừng mắt thật to.

Trước mắt cô là Kỷ Hằng, khuôn mặt được phóng lớn, nước trên mặt còn chảy tí tách rơi xuống sống mũi của cô, gây cảm giác ngưa ngứa rồi lăn xuống.

"Nhắm mắt lại."

Sau khi anh hôn một cái thì rời khỏi môi cô, khẽ nói, ngón cái vuốt tóc cô ra sau tai, lòng bàn tay phớt qua vành tai mềm mại mịn màng của cô.

"Ưm?"

Đầu óc Diệp Tô trở nên ngơ ngẩn, vừa nghe anh nói thì nhắm mắt như phản xạ có điều kiện.

Thói quen nghe lời đã hình thành trước đây khó mà sửa được, hễ anh nói cái gì thì cô cũng sẽ không tự chủ được mà nghe theo.

Ngoài căn hộ, ánh đèn neon tuyệt đẹp của thành phố B phản chiếu lên kính cửa sổ, trông thật kỳ lạ.

Diệp Tô nhắm mắt, trước anh cô cũng đã tắm và tẩy trang, hàng mi dài vẫn còn ướt, đôi môi hồng hồng, làn da trắng mịn dưới ánh sáng dịu nhẹ nhẵn mịn như khối mỡ đông, lúc này các khối cơ bên trong tạo thành một lớp màu đỏ nhạt.

Kỷ Hằng nhìn nàng nhắm mắt, cằm hơi đưa lên thì nhoẻn miệng cười, rồi lại hôn xuống.

Diệp Tô bị hôn đầu óc dần trở nên mơ hồ, phản ứng sinh lý đã bắt đầu đáp lại một cách thành thạo, cánh tay cô vòng lên cổ Kỷ Hằng, toàn bộ trọng lượng dồn lên người anh, anh vốn chỉ đang khom người đã bị cô kéo thành nằm trên giường, lòng bàn tay lớn giữ lấy eo cô, còn tay khác thì chống lên mặt giường.

Chiếc điều khiển từ xa do Diệp Tô ném lên giường trước đó đã khiến cô tỉnh táo và cảm thấy có gì đó không đúng.

Sao, sao lại thế này?

Vừa rồi rõ ràng là đang giương cung bạt kiếm muốn cãi nhau, tại sao, bây giờ lại hôn nhau rồi?

Hơi thở nóng rực của Kỷ Hằng phả lên mặt cô, hàm răng của cô bị anh mở ra, hai người đang lặp lại tình tiết trong bộ phim điện ảnh vừa rồi, cùng nhau quyến luyến.

Chẳng qua so với bộ phim vừa rồi, nụ hôn giữ họ sâu hơn, ẩm ướt, mềm mại, dinh dính.

Diệp Tô trợn mắt, Kỷ Hằng nhắm mắt, khóe mắt, đuôi mày của anh trở nên thật mềm mại.

"Anh buông ra." Cô đột nhiên phản ứng lại, duỗi tay đẩy Kỷ Hằng ra, mắt cô ẩn chứa hoảng loạn, cô thở gấp, đôi môi sau khi bị mút qua thì đỏ ửng, trông vô cùng xinh đẹp.

Cô gạt bàn tay đang lần vào trong vạt áo ngủ của mình.

Cái gì mà sợ cô ở một mình gặp phải người xấu, cô khinh, cô đúng thật là ngu, tự mình nuôi một con sói trong nhà.

Sau khi bị Diệp Tô đẩy ra Kỷ Hằng không ngồi dậy, anh cũng không giận, gương mặt như là bị giật mình, rồi đột nhiên anh vùi đầu vào ngực cô.

"Kỷ Hằng, anh chết…"

"Tim đập nhanh như vậy."

Kỷ Hằng ngẩng đầu, vẻ mặt hơi thỏa mãn, anh quay đầu nhìn cái bóng của chính mình trên cửa sổ.

Thật may, động lòng với anh thì sẽ không có ánh sáng xanh.

Diệp Tô mắng được nửa chừng đã bị nghẹn lại, tai cô nóng lên, đôi tay bảo vệ trước ngực, che trái tim đã sắp nhảy ra ngoài, cô phát hiện tim mình còn đập nhanh hơn so với lúc xem bộ phim ban nãy.

Mẹ nó.

Giống như là đứa trẻ lén lút ăn kẹo bị người ta phát hiện, giấu tay sau lưng, nhưng khóe miệng còn ít đường đã bán đứng nó.

"Hôm nay sẽ không tính toán với em, nhớ kỹ, đừng làm chuyện gì có lỗi với anh." Kỷ Hằng tự nhận mình đã rất nhượng bộ, buổi chiều ánh sáng kia cũng không kéo dài, độ sáng cũng không mạnh, hẳn là không có vấn đề gì lớn, anh có thể tha thứ một lần.

Tất nhiên… Là lựa chọn tha thứ cho Diệp Tô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!