Kỷ Hằng muốn dựa vào Diệp Tô để ăn cơm, Diệp Tô lại không muốn dựa vào cha mẹ của "Diệp Tô" kia đang vất vả kinh doanh ở nước ngoài. Hai người ở chung cư một thời gian, khi mỗi ngày đều mắt to mắt nhỏ trừng nhau, anh đến tôi đi thật sự sắp chán tới nơi thì Diệp Tô nhận được thông báo thử vai mấy bộ phim truyền hình do Trần Dương gửi cho cô.
Có cái thể chơi, có tiền để kiếm, Diệp Tô rúc trong ổ chăn cười, tuy rằng trời đã sáng nhưng không ai kéo rèm cửa nên trong phòng vẫn tối, khuôn mặt mộc giản dị của cô phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của màn hình điện thoại.
Trần Dương, người luôn có nguyên tắc về thời gian làm việc và nghỉ ngơi một cách biến thái, mới vừa tám giờ sáng đã gửi nội dung liên quan đến mấy bộ phim và nhân vật cần thử vai qua Wechat cho Diệp Tô.
"Đang xem cái gì vậy, hửm?" Động tác sột soạt trở mình xem điện thoại của Diệp Tô đã đánh thức Kỷ Hằng, anh dụi mắt, duỗi cánh tay ôm người phụ nữ nằm quay lưng xem điện thoại ở phía bên kia giường vào lòng, chân để trên đùi cô, Diệp Tô bị kẹp chặt giữa Kỷ Hằng và chiếc giường.
"Tay."
Diệp Tô bấm điện thoại, không tỏ ra thái độ gì.
Tay của người nào đó giống như ăn trộm chui vào áo cô mò lên phía trên hơi khựng lại, ngoan ngoãn rụt trở về.
"Chân."
Giọng điệu của Diệp Tô khá lạnh lùng, trước kia cô không phát hiện được thì ra Kỷ đại lão gia lại có da mặt dày như thế, mỗi lần táy máy tay chân đều bị cô phát hiện rồi mắng một trận, sau khi bị mắng vẫn chưa từ bỏ ý định, bám riết không tha, len lén làm lại lần nữa. Mỗi khi như vậy đều rón ra rón rén giống như sợ cô phát hiện anh đang định ăn đậu hủ cô, có chỗ không ổn như vậy, đương nhiên cảm giác của cô không phải để trưng bày.
Đầu óc của Kỷ Hằng sau khi xuyên đến đây mới là đồ trưng bày.
Kỷ Hằng hậm hực rút cái chân đang đè trên đùi Diệp Tô về.
"Em xem cái gì mà sớm vậy? Anh cũng muốn xem." Kỷ Hằng sáp sáp đến ổ chăn của Diệp Tô, bả vai của anh ngang với đỉnh đầu của Diệp Tô để có thể xem nội dung trên điện thoại.
Vì có cơ hội thử vai nên tâm trạng của Diệp Tô rất tốt, không thèm chấp nhặt với người có da mặt dày đang nhoài người tới gần, hiếm khi không đẩy Kỷ Hằng ra. Hai người quấn chăn đầu tựa vào nhau, Diệp Tô giơ điện thoại lên trước mặt cả hai.
"Anh xem làm cái gì. Anh cũng không phải là không có điện thoại." Người đàn ông đến gần mang theo độ ấm làm cho máu đang chảy trong cơ thể cũng trở nên ấm hơn, Diệp Tô lặng lẽ cọ cọ đôi chân lạnh lẽo của mình vào người anh.
Cô mua điện thoại cho anh, rồi dùng chứng minh thư của mình làm cho anh một chiếc thẻ điện thoại.
"Anh muốn nhìn thấy em." Kỷ Hằng kẹp chân của Diệp Tô giữa hai chân mình, gương mặt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cô.
Giọng nói của Diệp Tô dịu dàng hơn: "Tôi nhận được hai cơ hội thử vai, anh có hiểu không? Bây giờ tôi là diễn viên, qua được buổi thử vai thì sẽ được đóng phim, người ta sẽ trả tiền cho tôi. Đây chính là công việc của tôi."
Kỷ Hằng nhíu mày dùng ngón trỏ lật tập tin mà Trần Dương đã gửi: "Sao bữa giờ anh không thấy em trên ti vi, em gạt anh."
"Anh cho rằng rất dễ lên ti vi sao?"
"Không dễ sao? Ngày hôm qua anh xem "Bản tin buổi tối", bác gái ở siêu thị dưới lầu tiểu khu của chúng ta cũng được phóng viên phỏng vấn về vấn đề tài chính và giá cả thị trường."
Diệp Tô không muốn nói chuyện, cô vươn tay giơ điện thoại đến trước mặt Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng thuận thế cẩn thận xem nội dung của thông báo thử vai, Diệp Tô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông bên cạnh, cười lạnh một tiếng rồi buông tay.
"Bộp" một tiếng, điện thoại đập vào gương mặt thiếu nợ kia.
"Ai da." Kỷ Hằng đột nhiên bị đập vào mặt, luống cuống đưa tay ra khỏi chăn cầm lấy điện thoại.
Diệp Tô cười cười rồi trở mình, chuẩn bị ngủ lại lần nữa.
"Nếu anh dậy rồi thì đi rửa chén tối hôm qua đi, tôi không làm cơm sáng, anh đói thì mở tủ lạnh tìm gì ăn lót bụng. Tôi ngủ thêm một lát nữa, đừng có hát lung tung làm ồn tôi." Diệp Tô cuộn mình trong chăn, ậm ừ nói.
Kỷ Hằng đã sớm quen với cách nói chuyện hiện tại của Diệp Tô, không những không hề không vui mà còn rất hạnh phúc.
Tốt quá, dường như Diệp Tô mười bốn tuổi dậm chân trước mặt anh khi không chịu học đọc, viết chữ giờ lại xuất hiện, chẳng qua lúc đó anh nhẹ nhàng uy hiếp: nếu hôm nay nàng không học hết mấy chữ này thì buổi tối lo chuẩn bị cho tốt, ta sẽ làm tới khi nàng khóc mới thôi, nàng đừng nghĩ sẽ được ngủ ngon. Mà bây giờ lại là cô chu miệng uy hiếp: nếu anh động tay động chân thì tôi sẽ quăng anh ra đường ngủ, muốn ngủ trên giường của tôi thì trước tiên đi rửa chén sạch sẽ cho tôi.
Rửa chén sao, sau khi làm bể ba cái dĩa, hai cái chén thì cuối cùng Kỷ đại lão gia cũng học được.
Kỷ Hằng ngồi dậy dựa vào đầu giường, cầm điện thoại của Diệp Tô bắt đầu xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!