Chương 21: Đi mua sắm

[Từ chương này mình chuyển "hắn" thành "anh"]

Diệp Tô cảm thấy mình không phải đang làm người chị tốt, mà là bảo mẫu… làm đến mức cô thấy mệt mỏi.

Ai đó nhận bao thầu tất cả các khoản ăn uống, vệ sinh, mặc, ở, đi lại của người đàn ông nghèo hèn không quen biết khi nhìn các khoản chi phí của mình trên Alipay thì cảm thấy thịt đau như cắt.

Mấu chốt là người nào nó ăn của cô, dùng của cô mà hình như chẳng có một chút ý thức gì, rất hay kén cá chọn canh. Ghét quần áo ở đây hở tay hở chân khó coi, ghét đàn ông ở đây đều phải cắt tóc.

Kỷ Hằng không cắt tóc, anh bảo vệ đầu tóc dài của mình, nói thân thể, da tóc là của cha mẹ sao có thể động đến. Sau khi khuyên nửa ngày không được, Diệp Tô dứt khoát lên mạng tìm hai bức ảnh "đàn ông tóc dài" đưa tới trước mắt Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng nhìn màn hình điện thoại với vẻ mặt phức tạp, một người đàn ông lớn tuổi đầu tóc rối bù phủ kín cả khuôn mặt, không quá mười phút sau anh đã nhanh nhẹn cắt tóc mình.

Khi Kỷ Hằng với mái tóc đen ngắn, mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài không được tự nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Tô, cô thừa nhận lúc đó mắt mình sáng rực lên, Kỷ Hằng có vẻ ngoài thậm chí còn đẹp hơn so với mấy nghệ sĩ đang nổi nhất hiện nay. Kỷ Hằng trong quần áo cổ trang, Lục Thừa không sánh bằng; Kỷ Hằng trong quần áo hiện đại, Lục Thừa vẫn không thể so sánh được.

Kỷ Hằng ở chỗ nào lại càng là một vấn đề lớn.

Căn hộ đơn, một mình cô ở thì rộng rãi, giờ đột nhiên lại thêm một người đàn ông to xác, đi tới đâu cũng cảm thấy chật chội không chịu được, nhưng hình như ai đó lại không cảm thấy như vậy, không biết là cố ý hay vô tình mà cứ sáp lại gần cô.

"Tay anh để ở đâu vậy hả!" Diệp Tô đang nấu cơm, lần thứ "n" đánh cái tay của Kỷ Hằng đang từ bụng của cô hướng lên trên.

Kỷ Hằng bị đánh ở tay cảm thấy thật uất ức, lúc cô không có ở đó, anh nhẫn nhịn vì cô thủ thân như ngọc, là do anh cam tâm tình nguyện; nhưng bây giờ cô lắc lư trước mặt anh, một người đàn ông bình thường như anh có thể nhịn được, nhưng "thằng nhóc Kỷ" không thể nhịn được.

"Diệp Tô." Kỷ Hằng tự cho là mình gọi tên cô rất gợi cảm, anh ghé vào sát tai cô: "Cho anh được không?"

Rất có tiến bộ, bây giờ đã biết hỏi ý kiến người khác, Diệp Tô cười một cái, giảm lửa khi thấy nồi canh trên bếp đã sôi ùng ục, cô xoay người, ngẩng đầu đối diện với người đàn ông trong đầu chỉ toàn sắc đẹp ở trước mắt.

"Anh… Từ từ!"

Diệp Tô nắm lấy mái tóc ngắn của người đàn ông chưa nghe hết câu đã bắt đầu dùng miệng gặm.

"Tôi nói nếu anh còn như thế này, thì đi ra đường mà ngủ cho tôi!"

Kỷ Hằng cứng đờ quay đầu nhìn chiếc giường duy nhất trong nhà rồi hậm hực thu tay lại.

Anh không muốn ngủ trên đường, chỉ muốn ngủ với cô.

Ban đầu Diệp Tô định đưa Kỷ Hằng ra khách sạn ở, nhưng bởi vì anh không có thẻ căn cước nên đành thôi. Cô lại muốn thuê một căn phòng khác cho anh ở, nhưng khi nhìn thấy giá cả thì lập tức dẹp bỏ ý tưởng này, lấy giá trị con người hiện tại của Kỷ Hằng thì không xứng ở căn phòng xa xỉ như vậy.

Kỷ Hằng cảm thấy mình thật đáng thương, có trời mới biết mỗi đêm khi cô ngủ say thì anh có bao nhiêu mong muốn không để ý tất cả mà đè lên cô, cưỡng bức thì cưỡng bức, chỉ cần anh kiên nhẫn làm bước dạo đầu để cô không đau là được. Dù sao đối với hai người thì đây là việc vui, anh cũng không tin sau khi cô thỏa mãn sẽ mắng và đuổi mình đi.

Trước kia, anh thích nhất là dáng vẻ cầu xin anh cho cô khi anh chỉ làm phân nửa.

Nhưng sau khi suy ngẫm lại thì đành từ bỏ ý nghĩ này, mỗi đêm nghe tiếng hít thở đều đặn của Diệp Tô thì trong lòng anh vô cùng kiên định. Vất vả lắm anh mới tìm được cô, mà bây giờ anh cũng không phải là lão gia của Kỷ gia cần phải ra vẻ uy nghiêm trầm ổn, nhường nhịn cô một chút cũng không sao, không bắt ép cô cũng sẽ không bị Kỷ Như nói anh quá mềm lòng với phụ nữ.

Kỷ Hằng nghĩ tới Kỷ gia. Thật ra anh không lo lắng việc làm ăn của Kỷ gia, mấy năm nay từ khi anh tiếp nhận Kỷ gia thì việc làm ăn đều đi lên, mấy phụ tá là người có tài cán, Kỷ Như cũng không phải là dạng người dễ bị lừa gạt. Nhưng… anh biến mất vô duyên vô cớ như vậy nhất định sẽ khiến Kỷ Như phát điên.

Kỷ Hằng lòng mang thấp thỏm mơ một giấc mơ, anh mơ thấy Đậu Tương, thằng bé vừa thấy anh đã khóc lóc hỏi cửu cửu đi đâu, tất cả mọi người đều tìm cửu cửu, Đậu Tương rất nhớ người.

Kỷ Hằng nghe mà lòng chua xót, anh bế Đậu Tương lên rồi nói cửu cửu có việc phải ra ngoài, chưa kịp nói với mẹ con, chờ cửu cửu giải quyết xong mọi việc thì sẽ trở về. Mang theo dì Diệp Tô của con cùng về.

Đậu Tương khịt khịt mũi hỏi khi nào thì anh mới trở về.

Kỷ Hằng im lặng một lát, móc một viên chocolate dùng để dụ dỗ Diệp Tô từ áo ngủ ra: "Đến lúc thì cửu cửu sẽ về, con nói mẹ đừng lo lắng, cửu cửu vẫn sống rất tốt."

Sau khi tỉnh giấc, Kỷ Hằng sờ sờ túi mình, trống trơn.

Đậu Tương nửa đêm khóc lúc tỉnh dậy phát hiện trong tay mình đang nắm chặt một viên gì đó đen tuyền, trong mơ cửu cửu gọi là chocolate, có thể ăn được.

Kỷ Hằng cảm thấy lòng trống rỗng, anh bỏ qua "đường phân cách" kia, vươn tay ôm Diệp Tô đang ngủ say vào lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!