Diệp Tô thuận tay kéo đầu Kỷ Hằng đang gặm cắn vai và cổ cô qua một bên, hai thân thể cọ xát nhau, bàn tay to lớn không an phận sờ soạng khắp người cô.
Đối với đàn ông, đặt biệt là đàn ông không tỉnh táo lại mạnh hơn bạn gấp mấy lần thì không thể giãy giụa và dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề. Diệp Tô không vừa hét vừa nháo giống như mấy cô gái mạnh mẽ bị đàn ông lợi dụng, chắc chắn là cô sẽ không làm lại, một bàn tay của người nọ đã có thể giữ đôi tay cô không thể động đậy.
Bên cạnh đó, cô cũng không phải là người chưa trải việc đời, loại chuyện như thế này, bọn họ đều là những tài xế già lái xe siêu tốc năm năm trên đại lộ thênh thang, không có gì phải hoảng sợ. Hơn nữa cứ đổ thêm một chút dầu để cháy càng lúc càng lớn sau đó mới phản công, ngẫm thấy hình như sẽ… rất thú vị.
Tay Kỷ Hằng men theo áo ngủ chui vào, đi ngang qua cái bụng phẳng lì, tham lam nắm một bên ngực.
Cảm giác không đúng, cách một lớp mút dày không thể có cảm giác mềm mịn như đậu hũ kia được.
"Diệp Tô, Diệp Tô." Trong đầu người đàn ông chỉ còn một suy nghĩ là gọi tên bên tai Diệp Tô, nghe giống như tiếng mèo kêu trong đêm xuân.
Diệp Tô nhìn chiếc áo ngủ của mình bị bàn tay của Kỷ Hằng lần lên đến ngực.
Ngủ cũng phải mặc áo ngực. Đây là thói quen xấu được tạo thành do lần trước trong mơ cô xuất hiện trước mặt Kỷ Hằng chỉ với một chiếc váy ngủ ngắn mà không mặc thêm gì bên trong.
"Lão gia." Diệp Tô khẽ quay đầu, đầu ghé lên vai, đôi môi đỏ dán sát vào tai Kỷ Hằng nói: "Hôm nay A Tô cùng người ở thế đứng có được không?"
Người đàn ông đang sốt ruột như đứa trẻ cầm viên kẹo lại không bóc được vỏ đột nhiên chấn động, sau đó khóe miệng kéo đến tận mang tai.
Đứng, đây là tư thế hắn thích nhất, cũng là tư thế Diệp Tô không thích nhất. Mỗi lần hắn đều phải dụ dỗ và đồng ý nhiều chỗ tốt thì Diệp Tô mới miễn cưỡng chấp nhận, sao hôm nay lại chủ động đề nghị.
Hạnh phúc tới quá nhanh, trong lòng người đàn ông như nở hoa, lập tức ngẩng đầu rời khỏi vai và cổ của Diệp Tô.
"Đứng, đứng." Lời nói của Kỷ Hằng đã không còn lưu loát.
Diệp Tô đẩy đẩy ngực Kỷ Hằng: "Đứng lên trước đã."
Người đàn ông nghe lời như chó Nhật tự động xoay người xuống giường rồi đứng lên, Diệp Tô cũng xuống giường theo, cô mang dép lê vào rồi mới đứng lên, người đàn ông không còn kiên nhẫn lập tức ôm eo cô từ phía sau muốn ấn cô lên tường.
"Chờ một chút." Diệp Tô lấy tay Kỷ Hằng ra khỏi eo mình, cười vô cùng quyến rũ: "Đứng ở đây trước mặt có một bức tường, không thú vị chút nào cả."
Kỷ Hằng gặm vành tai mềm mại của cô: "Nhanh một chút, nóng quá."
Diệp Tô khẽ cười một tiếng, ngón tay trượt từ ngực xuống bụng Kỷ Hằng, ngón trỏ khều khều đai lưng: "Chúng ta đi qua đó."
Cô dẫn tới quầy bar nhỏ trong gian bếp gần với cánh cửa mở ra lúc nãy.
Diệp Tô chống khuỷu tay lên mặt bàn của quầy bar: "Ở chỗ này thế nào?"
Tư thế nằm sấp, phần mông hơi vểnh lên hấp dẫn đôi mắt của người đàn ông.
Kỷ Hằng ôm Diệp Tô từ sau lưng rồi bắt đầu giở trò.
Dường như Diệp Tô đứng không vững, thân thể mềm oặt nghiêng về một bên.
Kỷ Hằng do uống rượu nên chân cũng loạng choạng không vững như thường ngày, tay vẫn tiếp tục việc đang làm nhưng chân cũng di chuyển theo Diệp Tô.
Kỷ Hằng dịch chuyển một hồi đột nhiên cảm thấy chân mình bị vướng cái gì đó, vươn tay muốn tìm chỗ vịn vào, Diệp Tô nhân lúc này đẩy anh ta lùi về sau một bước.
"Diệp Tô."
Người phụ nữ trong lòng trơn tuột thoát khỏi sự kìm hãm của Kỷ Hằng.
"Đừng, đừng xấu hổ, ta sẽ nhẹ nhàng thôi."
Kỷ Hằng cười ngây ngất, giả vờ từ chối hắn cũng thích, hắn vươn tay bắt lấy người phụ nữ chỉ cách mình một bước chân, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng "rầm".
Kỷ Hằng ngây cả người, hắn đi đến phía trước duỗi tay ra, nhưng chỉ chạm được một cánh cửa bằng thủy tinh dày mờ đục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!