Chương 2: Diễn thành công cảnh khóc

Gần đây, phim đề tài cung đấu tỏa nhiệt hừng hực. Từ đầu năm, sau khi một bộ phim cung đấu nóng hổi chiếu xong, các đoàn làm phim cung đấu như măng mọc sau mưa, ào ạt xuất hiện ở phim trường Cổ Đông.

Trong phim trường, các cung điện lớn lớn bé bé đều bị các đoàn phim khác nhau thuê không còn cái nào, khắp nơi đều là giày cao gót cổ đại [1] của nương nương và cung nữ, tiền lương mỗi ngày của thái giám cao hơn cung nữ mười đồng.

[1] Nguyên văn: , một loại giày xuất hiện thời Thanh, có đế bằng gỗ nhìn giống như chậu hoa, cao khoảng từ 5 - 10cm được bọc bằng vải trắng, đôi giày cao nhất có thể đạt đến 25cm. Thân giày bằng satin thêu hoa văn nhiều màu tinh xảo.

Hiện tại tới giờ cơm trưa, mùi cơm hộp tràn ngập tất cả các cung điện lớn bé.

Đoàn phim Trường Ca, các diễn viên quần chúng ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm, những người có lời thoại và tổ diễn viên ngồi ăn trên ghế gấp, nhân viên đoàn phim quây thành một nhóm ngồi ăn, đạo diễn được hộp cơm ngon nhất. Còn Dương Dĩ Trừng đã sớm chui vào xe cá nhân, trong đó có nhà bếp nhỏ, cô nàng không ăn cùng mọi người trong đoàn.

Diệp Tô tựa lưng vào ghế gấp chuyên dụng của đoàn phim để ăn.

Cà chua xào trứng gà, bò sốt tiêu, còn có một cái đùi gà.

Diệp Tô ăn hai miếng cà chua, lại gắp một đũa thịt bò rồi không biết có nên cho vào miệng hay không.

Nữ đào kép ở đây, à không, nữ diễn viên ở đây hình như đều rất sợ mập. Mỗi ngày Dương Dĩ Trừng chỉ ăn rau, bây giờ Diệp Tô cô là một nữ diễn viên, có phải cũng nên khống chế một chút hay không?

Tiếu Vũ nhìn dáng vẻ cầm đũa khó xử của Diệp Tô bèn lên tiếng hỏi: "Tô Tô, sao cậu lại không ăn? Cơm của chúng ta là tốt nhất trong tất cả các đoàn phim đó."

Dính chút hào quang của Dương Dĩ Trừng, 《Trường Ca》 đầu tư lớn, toàn bộ đoàn phim, từ trang phục diễn, đạo cụ đến bối cảnh lớn với số lượng diễn viên quần chúng đông nghịt, toàn bộ đều hiện ra hai chữ to sáng long lanh —— có tiền.

"Mình ăn như vậy bị mập thì làm sao bây giờ." Diệp Tô thả đũa thịt bò vào hộp cơm, lại gắp một miếng cà chua cho vào miệng dưới ánh mắt kinh hoàng của Tiếu Vũ.

"Exo me?" Tiếu Vũ lộ ra dáng vẻ như thấy quỷ: "Tô Tô, cậu trêu mình sao? Cậu là dạng người ăn ngàn năm không béo đáng hận lại đi nói chuyện ăn uống điều độ trước mặt mình ư!?"

Tiếu Vũ vừa nói vừa lặng lẽ nhéo nhéo một tầng thịt trên bụng xuất hiện sau khi ngồi xuống của mình, khuôn mặt xám xịt.

Tô Tô, đồ yêu tinh chết tiệt này, hai ngày trước lúc mình giúp cô ấy thay quần áo còn có thể sờ được vùng bụng không chút thịt thừa nào.

Điều đau lòng nhất trên thế giới này là gì? Không gì hơn là có người đã thông minh hơn mình mà còn nỗ lực hơn mình, người đã đẹp hơn mình lại còn có nhiều tiền hơn mình, và với một người ốm hơn mình mười ký, đứng trước mặt mình nói người ta muốn giảm cân.

Diệp Tô không hiểu câu trước Tiếu Vũ nói cái gì, nhưng câu sau thì cô có thể hiểu.

"Mình thật sự ăn không mập?" Diệp Tô hơi nghi ngờ hỏi.

Tiếu Vũ cắn một cái gần nửa cái đùi gà, khuôn mặt lạnh lùng: "Cậu đã quên trước kia cậu tự nhận cơm chủ quán người ta cố ý đưa cho cậu hai đôi đũa à."

"À, hình như có chuyện như vậy." Diệp Tô cười gượng, hai ngày trước cô mới biết cơm hộp là gì.

Đã biết chủ cũ của thân thể này không sợ mập, Diệp Tô không thể không thưởng thức món ăn, cô gắp một đũa thịt bò lớn cho vào trong miệng.

Không ngon lắm, giống hương vị cơm tập thể khi cô còn nhỏ.

Tiếu Vũ thấy Diệp Tô ăn không mấy ngon miệng bèn dịch người về phía cô, nhìn chằm chằm vào cái chén trong hộp cơm của cô rồi hơi ngượng ngùng nói: "Cái kia, Tô Tô, nếu cậu thật sự có ý định sau này ăn ít lại, vậy cái đùi gà kia mình ăn giúp cậu, mình không đóng phim, không sợ mập đâu."

Còn có nhiều chuyện đau lòng hơn thế này, Tiếu Vũ cảm thấy trái tim mình đã bị đâm thủng khi lần đầu tiên nhìn thấy vòng bụng không chút thịt thừa của Diệp Tô rồi, so với bây giờ thì thức ăn vẫn quan trọng hơn.

Diệp Tô gắp cái đùi gà bỏ vào trong chén của Tiếu Vũ, rồi im lặng bắt đầu ăn cơm.

Cô bất ngờ tỉnh lại ở thế giới này vào một tháng trước, cô mở mắt phát hiện trước mặt mình là chiếc máy màu đen, chung quanh còn có chiếc "đèn lồng" kỳ lạ được thắp sáng bằng vật giống như nến nhưng lại sáng hơn đang chiếu vào cô.

Cô phát ngốc, mê mang nhìn quanh bốn phía, phát hiện có người mặc quần áo là loại cung trang mà Kỷ Hằng dâng vào cung, có người mặc đồ khiến cô thiếu chút nữa là bị dọa đến vỡ mật.

Quần áo của những người đó, cả nam lẫn nữ đều để lộ cánh tay và chân, cánh tay và cặp đùi trắng đen huênh hoang bên ngoài, nhưng dường như bọn họ không hề quan tâm đến việc ăn mặc như vậy. Đây chính là đồi phong bại tục đó, ăn mặc như thế này mà ở Kỷ phủ thì sẽ bị đuổi đi ngay.

Điều làm cho Diệp Tô choáng váng hơn là cô phát hiện tất cả mọi người ở đây đều đang chăm chú nhìn mình, nhìn chằm chằm vào cô. Sắc mặt của những người đó, dù là che dấu hay hiện ra, cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được. Trong số bọn họ, có người mang vẻ mặt không kiên nhẫn, có người ngầm châm biếm.

Cô vừa mới chuẩn bị ngất xỉu, người đàn ông ngồi phía sau chiếc hộp màu đen đột nhiên đứng lên chỉ vào mũi cô mà mắng: "Cô còn thất thần cái gì? Tôi nói cô khóc! Khóc đó, cô có nghe hay không!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!