Chương 13: Nhìn thấy cha

Kỷ Hằng đi tới bên cạnh Diệp Tô đang quỳ rạp dưới đất ra sức gõ gõ đánh đánh.

Diệp Tô không phát hiện hắn tới gần, cô vô cùng chăm chú đưa lỗ tai sát mặt đất.

Hắn ngồi xổm xuống, khó hiểu nói: "Nàng đang làm gì vậy?"

"Ai da!"

Diệp Tô bị tiếng của hắn dọa sợ đến mức hét lên rồi ngã thành hình chữ "Đại" () trên mặt đất, một cẳng chân trắng nõn lộ ra khỏi áo choàng giơ lên cao.

Tầm mắt Kỷ Hằng di chuyển qua cẳng chân xinh đẹp của Diệp Tô rồi ngừng trên năm ngón chân mềm mại tròn tròn. Năm ngón chân hơi tách ra, mỗi ngón đều là thịt trắng mềm, kèm với móng chân sơn đỏ thẫm nhìn đặc biệt động lòng người. Chỉ như vậy thôi đã khiến hắn suýt chút nữa là ngưng thở.

Khi Kỷ Hằng còn nhìn chằm chằm vào chân Diệp Tô, cô nhe răng trợn mắt giống như con rùa đen nhỏ bị ném đi tự mình ngồi dậy rồi xoay mặt nhìn Kỷ Hằng, cô ngồi dưới đất co người lại.

Cô nhìn theo tầm mắt của Kỷ Hằng rồi giật mình hô lên một tiếng, vội vàng giấu chân dưới vạt áo rộng.

"Anh, anh đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy được không?" Cô ngồi dưới đất lắp bắp nói.

Kỷ Hằng nửa ngồi nửa quỳ, chống một tay xuống đất rồi vươn người về phía trước, khẽ hất cằm, động tác ưu nhã như một con báo.

"Ta không được nhìn chằm chằm nàng sao?" Mày hắn hơi nhíu lại.

Diệp Tô chuyển tầm nhìn, yên lặng trợn mắt.

Thôi quên đi, trong mơ Kỷ Hằng đầu óc có vấn đề muốn nhìn thì cứ nhìn, cô cũng không tin hắn có "hỏa nhãn kim tinh" nhìn xuyên qua quần áo trên người cô. Diệp Tô rụt người về sau cách hắn khoảng hai bước, ngồi xếp bằng ngay ngắn trên mặt đất, nghiêm túc nhìn Kỷ Hằng.

"Lão gia, đây thật sự là giấc mơ." Cô phát âm rất rõ vì sợ với đầu óc hiện tại thì Kỷ Hằng không hiểu hết được: "Tôi không biết anh có giấc mơ này hay không, nhưng tôi chắc chắn tôi đang nằm mơ."

Kỷ Hằng nghi ngờ suy nghĩ một lúc, hắn cũng biết mình đang nằm mơ, Diệp Tô cũng nói mình đang nằm mơ, vậy có khả năng bọn họ cùng mơ thấy nhau, ở trong cùng một giấc mơ!

Diệp Tô không những không chết mà còn an nhàn tự tại nằm mơ. Kỷ Hằng rất tự tin, giấc mơ có hắn đương nhiên sẽ là giấc mơ đẹp.

"Nàng đi đâu vậy?" Sau khi Kỷ Hằng suy nghĩ cẩn thận thì vừa vui vừa sợ, hắn đột nhiên nhào về phía Diệp Tô.

Diệp Tô ngồi dưới đất thấy Kỷ Hằng nhào đến chỗ mình thì sợ tới mức nằm ngửa ra phía sau.

Bàn tay Kỷ Hằng vừa lúc đỡ lấy cái ót suýt chút nữa đập lên mặt đất của Diệp Tô.

Động tác quá nhanh, trước mắt hai người đều tối sầm lại, sau đó lại nghe tiếng huyên náo ồn ào xung quanh.

Diệp Tô vừa mở mắt đã phát hiện không gian trắng xóa đã thay đổi từ lúc nào, bây giờ hai người đang nằm trên đường lớn, Kỷ Hằng còn đè lên người cô.

"Anh, anh đứng lên cho tôi." Bị Kỷ Hằng đè trên đường lớn còn ra thể thống gì nữa, Diệp Tô quýnh quáng ra sức đẩy Kỷ Hằng, vội vàng vỗ đất đứng dậy.

Mặt Kỷ Hằng xám xịt đứng lên, ngực bị Diệp Tô đẩy hơi đau.

Được lắm Diệp Tô, dùng lời nói để chống lại hắn cũng thôi đi, giờ còn dám ra tay với hắn, quý công tử ngậm thìa vàng lớn lên vậy mà lại bị một thiếp thất của mình chống đối, có phải nàng ỷ vào việc được hắn nuông chiều nên càng ngày càng vô pháp vô thiên hay không? Kỷ lão gia không kìm được lòng tự trọng và kiêu ngạo của mình, nhấc cổ áo của Diệp Tô từ phía sau, chuẩn bị kéo tới ngõ hẻm nào đó để chỉnh đốn lại rồi nói tiếp.

Diệp Tô bị hắn nhấc lên như nhấc gà con cũng không hề phản kháng, lực chú ý của cô dồn hết vào dòng người đang đi lại trên đường phố đột nhiên xuất hiện, cô vỗ vỗ cánh tay Kỷ Hằng.

"Kỷ Hằng." Cô quên luôn việc phải gọi hắn là lão gia: "Bọn họ, hình như bọn họ không nhìn thấy chúng ta."

"Cái gì?" Kỷ Hằng nhíu mày, bắt đầu quan sát đường phố đột nhiên xuất hiện này.

Có người đi đường cười nói đi qua bên cạnh họ, hoàn toàn không chú ý tới một nữ nhân đang mặc trung y của nam nhân và một nam nhân chỉ mặc áo lót trong.

"Hêy, chào ngài." Kỷ Hàng nới lỏng tay, chân Diệp Tô chạm đất, cô vừa hỏi vừa giơ tay quơ quơ trước mắt một người đi đường.

Người qua đường nọ đi xuyên qua bàn tay của Diệp Tô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!