Khi Tiểu Du trong phòng tắm bước ra, đã thấy Trình Kha nằm trên giường cô đang suy nghĩ gì đó, vóc dáng anh cao lớn, nằm lên chiếc giường, khiến chiếc giườn đơn vốn nhỏ càng nhỏ hơn..
Đúng là bất đắc dĩ cam chịu để anh ở lại nhưng không đồng nghĩa là anh có thể trèo lên giường của cô...
Tiểu Du tức giận bước đến cạnh giường quát lớn..
-" Ai cho anh lên giường của tôi.. Đi ra sopha ngủ "
Trình Kha lúc này chỉ mặc có quần dài, thân trên anh ở trần, vì không đem đồ nên anh chỉ tắm qua loa đành mặc lại đồ cũ, nhưng áo của anh nhiễm lấy mùi nước hoa của cô gái buổi tối, lại sợ cô nhóc này ghét bỏ nên anh đành ở trần bất quá có chăn đắp cũng ấm, còn có cô nhóc này để ôm thì sợ gì chút lạnh đêm khuya...
Trình Kha nhìn cô từ trên xuống dưới, Tiểu Du thấy anh tỏ ra mệt mỏi ngáp dài ngáp ngắn..
Bàn tay vỗ vỗ lấy miệng, tỏ ra rất mệt, anh mới trả lời cô..
-" Anh không quen ngủ sô pha"
-" Nhưng đây là giường tôi...Á... anh làm gì vậy "
Bất quá không để cô lèm bèm quá lâu anh vương tay kéo mạnh cô ngã sấp trên người mình, tiếp xúc da thịt như thế này Tiểu Du hốt hoảng hét lớn... Trình Kha trở mình nhấc bổng đặt cô nằm ngay ngắn trên giường...
xoay người tắt đèn chỉ chừa lại đèn ngủ màu cam nhạt làm không khí trở nên ái muội..
-" Trình Kha "
-"(...........)
-" Này.. được rồi tôi sẽ ngủ ở sopha, anh buông tôi ra"
-(.....)
Cơ thể Tiểu Du cứng ngắt lúc này cô đã bị Trình Kha ôm vào lòng, chân anh kẹp lấy chân cô, một tay đặt qua eo cô vô cùng tự nhiên..
Thấy anh không trả lời cô dùng sức đập dập vào cánh tay anh...
-" Này.. anh nghe tôi nói không?"
-" Em mà còn lộn xộn, Anh không ngại làm chuyện khác cùng em"
Tiểu Du im bật cả thở cũng chẳng dám nằm ngây ra như khúc gỗ...
Trình Kha buồn cười vùi mặt vào tóc cô thì thầm, bàn tay vuốt ve bờ vai cô..
-" Ngoan... Anh thực sự rất buồn ngủ. Tiểu Du "
Giọng anh thật ấm, mang chút mệt mỏi, trong đêm nghe rất du dương cô ngẩng mặt dưới ánh đèn nhàn nhạt nhìn góc cằm cương nghị của anh, thấy bàn tay anh thả lỏng hơi thở đều đều cô biết anh đã ngủ..
Tiểu Du thở than số phận sao mọi chuyện lại như thế này, được bao bọc bởi hơi thở của anh lòng ngực ấm áp, cũng chẳng bao lâu cô cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ...
Lúc này Trình Kha mở mắt ra trên môi nở nụ cười nhạt... Anh nhìn cô chăm chú nhớ lại chuyện lần đầu hai người gặp nhau. Thật ra lần đầu anh gặp cô là lúc bốn năm trước, khi đó anh về nước, va phải cô tại sân bay.. Lúc đấy nhìn cô còn rất nhỏ tuổi, cô gái có khuôn mặt xinh xắn, còn có hai bím tóc rất đáng yêu... Nhưng mắt cô lại sưng húp, giống như vừa mới khóc, anh giúp cô nhặt đồ.. Nhưng cô vội vội vàng chỉ kịp nói cám ơn rồi chạy nhanh vào quầy check in...
Không hiểu sao lúc đấy nhìn vóc dáng nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước, anh lại nảy ra sinh ra cảm giác lạ lùng, muốn lau nước mắt cho cô, lại muốn biết lí do vì sao cô khóc
.. Đến khi bóng dáng cô khuất xa anh vẫn ngoảnh đầu nhìn lại.. Qua mấy năm anh nghĩ mình cùng đã quên mất cô rồi, không ngờ lại gặp lại cô trong đêm đính hôn của An Phi và Quan Chi Âm.. Chỉ cần nhìn sơ anh liền nhận ra cô ngay.. Chỉ có cô vô tâm vô phế chẳng nhớ anh, lúc đó anh liền hiểu, rung động lần đầu là có thật.. Với vị trí của anh tiếp xúc với bao là mỹ nhân, nhưng chẳng ai anh đặt vào mắt.. Thế giới của anh quá nhiều phức tạp và lừa dối anh lại rất cần sự đơn thuần của cô, nếu ông trời đã cố ý sắp đặt, anh cũng chỉ thuận theo con tim...
Nhưng người tính không bằng trời tính mà có lẽ ông trời thật sự ủng hộ anh..
Ai ngờ được Quan Chi Âm lại rớt xuống biển, cũng không nghĩ ra hai người lại thuê phòng cùng một khách sạn..
Đêm đó thật sự anh chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi.. Không ngờ tửu lượng cô quá kém..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!