Quan Chi Âm khóc được một lúc.. tâm tình cũng nhẹ đi chút ít.. vì ngồi lâu chân trở nê tê dại.. muốn đứng lên cũng khó khăn...
Tiểu Du thấy thế.. nhanh chân bước đến đỡ cô đứng dậy... nhìn mắt mũi Quan Chi Âm ửng đỏ.. Tiểu Du xót xa lấy khăn giấy đưa cho cô.."Chị.. bây giờ chúng ta đưa Tiểu Ngạn về nhà... ngày mai mình sang thành phố khác tìm được không chị..?"
Thời gian không còn sớm.. quan trọng là không bệnh viện nào muốn tiếp nhận Quan Thiên Ngạn.. ngu ngốc cách mấy Tiểu Du cũng hiểu có người đang làm khó bọn họ.. nhưng với một người bệnh nhân không còn ý thức sinh tồn cũng không bỏ qua.. Tâm địa người này cũng quá độc ác rồi.."Chị sợ không có máy hỗ trợ, Tiểu Ngạn rất khó gắng gượng... Hay em về trước đi.. giờ chị đi trong đêm mai ra còn kịp..."
Quan Chi Âm đau lòng nhìn em trai...
Tiểu Du muốn nói tiếp.. bỗng mắt trợn to nhìn những người đang đi tới..."Chị.. bọn họ sao ở đây"
Quan Chi Âm quay người nhìn theo ánh mắt của Tiểu Du.. Chỉ thấy Trình Kha cùng hai người vệ sĩ đang từng bước đến gần phía cô...
Trùng hợp sao?"Chào cô... Chúng ta lại gặp nhau"
Trình Kha vẫn bộ dang ôn nhu như nước.. nở nụ cười nhạt... mắt liếc nhẹ sang cô gái đang trợn mắt nhìn anh... rồi rất nhanh rời đi.."Chào anh.. thật tình cờ.."
Quan Chi Âm lén lau nước mắt còn đọng.. không được tự nhiên nhỏ giọng.."Không phải tình cờ.. Tôi đến đây là muốn gặp cô"
Trình Kha lắc đầu cười nhạt...
Quan Chi Âm rất bất ngờ về câu trả lời này.. hỏi lại như khẳng định mình không nghe lầm..."Gặp tôi... gặp tôi có chuyện gì sao?"
Trình Kha nhìn cậu bé mắt nhắm nghiền ngồi trên xe lăn.. rồi mới chậm rãi trả lời..."Nếu không lầm Cô Chi Âm đang muốn tìm một bệnh viện chữa trị cho em trai của cô.."
Quan Chi Âm ngạc nhiên nhìn Trình Kha...
-Đúng vậy..
Cô không hỏi vì sao anh ta biết.. giống như từ lúc đầu gặp bọn họ cô đã cảm thấy họ không hề đơn giản.. Nhìn thấy Trình Kha, trong đầu Quan Chi Âm lại hiện lên hình ảnh mờ ảo của người đàn ông kia..."Đây là lý do tôi đến tìm tôi.. Tôi có thể giúp em trai cô chuyển viện ngay bây giờ.. Còn là một bệnh viện tốt nhất... đó là bệnh viện Quốc Tế Á Tâm... Cô biết chứ?"
Sao mỗi câu nói của Trình Kha khiến người ta đi từ bất ngờ này, đến bất ngờ khác...
Sao lại không biết?
... Bệnh Viện Quốc Tế Á Tâm là bệnh viện có tiếng và lớn nhất trong nước... đội ngũ bác sĩ toàn đến từ nước ngoài chuyên môn cực kì cao.. Nhưng viện phí lại rất mắc.. toàn bộ bệnh nhân ở đó, gia thế không hề đơn giản, đa số dành cho giới chính trị hoặc các giới thượng lưu....
Bao năm qua Quan Chi Âm cũng đã từng mong có một ngày được đưa em trai vào đó chữa trị, nhưng đó chỉ là ước mơ...
Tiểu Du cũng bị hù dọa đến miệng cũng khép lại được...
Trình Kha rất kiên nhẫn chờ đợi....
Qua một lúc lâu.. Quan Chi Âm mới tìm lại tiếng nói..."Vì sao muốn giúp tôi... điều kiện các anh là gì?"
Quan Chi Âm vốn là cô gái thông minh....
không tự nhiên họ lại muốn đưa tay giúp cô...
Nhưng trên đời này có gì là không thể?"Cô.. rất thẳng thắng... Nhưng tiếc rằng, tôi chỉ làm theo chỉ thị.. Còn điều kiện.. Cô nên gặp trực tiếp chủ tịch của tôi.. để biết rõ hơn.."
Chủ tịch... là người đàn ông kia sao?
Người đàn ông đó có thế lực như thế nào?
Dĩ nhiên Quan Chi Âm cô không ngốc.. Bọn họ biết rõ cô đang rơi vào tình thế khó khăn.. Chắc chắn đã điều tra và nắm rõ mọi thông tin từ cô.. Với lại họ không ngại đối đầu với Ann kiến Nghị để giúp đỡ cô... Chỉ riêng điều đó cho thấy... Người đàn ông được gọi là chủ tịch có thân phận không hề đơn giản..."Tôi có thể biết tên anh ta được không?"
Trình Kha nhếch môi..."Bây giờ tôi chưa thể tiết lộ... Cô Chi Âm.. tôi thì rất có nhiều thời gian để chờ đợi... nhưng tôi vẫn mong cô cho tôi câu trả lời càng nhanh càng tốt... Vì..."
Trình Kha nhìn xuống Quan Thiên Ngạn.."Tôi sợ em trai cô không đủ sức khỏe để chịu đựng thêm được nữa"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!