Lông mi dài chớp nhẹ, liếc nhìn vết cắn.. in dấu răng sâu chói mắt.... thế này mà còn hỏi cô không cắn nữa sao...
Anh là mình đồng da sắt hay gì.. Nếu cô còn cắn nữa.. chắc rằng nơi đó sẽ bị hủy ngay lập tức... Cô chỉ là muốn tìm nơi phát cơn giận..
không ngờ ra tay nặng như thế...
Thấy cô im lặng.. chau mày suy nghĩ gì đó... Âu Trác Vỹ nhếch môi cười... nhưng nụ cười này lại làm Quan Chi Âm ớn lạnh cô liền muốn chạy trốn... nhanh tay đẩy anh ra, lom khom bò dậy.. liền bị Âu Trác Vỹ xoay người đè cô dưới thân..
-" Nếu em cắn đã rồi, thì bây giờ đến lượt anh"
Nghe anh nói thế, lúc này Quan Chi Âm mới biết sợ... cô không ngừng lắc đầu... đôi môi run rẩy cứ nghĩ đến việc anh cắn cô giống như cô cắn anh, da đầu liền run lên... không cần suy nghĩ nhiều liền van nài xin tha thứ..
-"Xin.... xin lỗi... xin lỗi, tôi sẽ không như vậy nữa.....a..."
Chưa nói hết câu... Âu Trác Vỹ như dã thú anh vùi đầu vào cổ cô... gặm mút.. vừa liếm vừa hôn.. Quan Chi Âm ngã đầu ra phía sau thở dốc, rồi chợt thấy ngay cổ hơi đau... cô lấy tay đẩy đầu anh ra giọng hơi nức nở...
-" Đừng... đừng mà... xin anh... hai ngày nữa tôi quay quảng cáo... sẽ thấy.. thấy mất..."
Âu Trác Vỹ ngẩng đầu nhìn cô cười nhẹ... gật đầu như đã hiểu.....
-" Ừ... Em nói cũng đúng....."
Quan Chi Âm mừng rỡ nhưng chưa vui mừng lâu, anh lại thốt lên lời, làm cô chỉ muốn chết ngay lập tức....
Anh im lặng vài giây rồi phun lời vàng ngọc
-" Không cắn ở cổ.... Vậy anh sẽ cắn những nơi.. người ta không thấy.."
-" A... không.. không.. đau lắm..."
-" Đau sao? Lúc em cắn anh.. anh không thấy đau lắm.. thử nhé..."
-" Tôi sai rồi.... anh đừng như thế..."
-" Để sau hãy nói"
Âu Trác Vỹ không nhiều là anh lùa tất cả mền gối xuống thảm....
Ngồi hẳn lên người cô.. hai chân kẹp lấy đùi cô... kéo chiếc váy ngủ qua khỏi đầu Quan Chi Âm... quăng một đường đẹp mắt xuống thảm...
Quan Chi Âm hét lớn, lấy hai tay che ngực Anh khống chế đặt hai tay cô trên đầu.. thực hiện giống như là anh nói... nhưng nói là cắn, cũng không quá đau như cô cắn anh mà anh đốt lửa trên người cô.
Từ bộ ngực nảy nở anh lưu vô số vết đỏ, ngay bụng cô.. anh vừa hôn vừa liếm..
ngay xương sườn mãnh khãnh.. anh há miệng.. cắn nhẹ....
-" Á... đau.. đừng mà..."
Quan Chi Âm sợ đau theo quán tính hét lên.. thật ra không quá đau.. chỉ là cảm giác tê dại làm cô khó chịu...
Một đường hôn từ ngực xuống bụng, ngay phần thắt lưng nổi đầy tơ máu xanh.... Anh như quỷ khát máu nghiêng đầu cắn vào thắt lưng cô.. để lại dấu răng lờ mờ.. lại đưa lưỡi ra an ủi.. liếm láp...
-" Uhmm...ư... đừng mà..."
Cơ thể cô vốn nhạy cảm.. lại bị anh trêu đùa theo cách này.. cơ thể không ngừng khô nóng...
Tuy anh không dùng sức nhưng với da thật mỏng manh của cô liền để lại vết đỏ.. có cả dấu răng...
Âu Trác Vỹ liếm hết vùng bụng để lại những vệt nước bọt bóng loáng trên da thịt trắng mịn như tơ lụa hảo hạng.. nhìn vô cùng dâm mĩ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!