-Tức chết thật mà..
Nhìn Tiểu Du vẫn lầm bầm tức giận... Quan Chi Âm nén cảm cảm giác khó chịu trong lòng.. có chút ấm áp..."Thôi được rồi.. nhưng cô ta cũng nói đúng mà.."
Giọng Quan Chi Âm rất nhỏ nở nụ cười nhạt.. coi thường chính mình.... nhắc đến bước chân cũng trở nên nặng trịch...
Nghe lời nói cử chỉ Quan Chi Âm.. Tiểu Du như hiểu ra gì đó.. dừng lại bước chân.. đau lòng nắm tay Quan Chi Âm.."Chị làm vậy là vì có nỗi khổ riêng.. Trong lòng em chị là người chị cao cả nhất... chị đừng xem thương chính mình..."
-Cám ơn em.....
Hai người vừa đi vào thang máy... bỗng chân mày Quan Chi Âm nhíu lại... mắt thấy số đỏ nhảy từng tầng... Quan Chi Âm nhanh chóng bấm xuống tầng hầm...
-Chị à.. sao vậy?"Nếu chị không lầm.. bây giờ An Phi đang ngồi dưới sảnh đợi.. Chị không muốn gặp anh ta.."
Tiểu Du gật đầu xem như đã hiểu....
An Phi ngồi đến gần trưa.. mặc kệ ánh nhìn của mọi người đi qua soi mói.. Cho đến khi thấy bóng Ana từ thang máy bước ra... An Phi đứng bật dậy.. nhưng không thấy hình dáng của Quan Chi Âm..."An Tổng.. Anh còn ở đây à...?"
Ana bắt chuyện trước... nhưng chợt hiểu ra điều gì đấy lại nói tiếp..."An tổng anh gặp Chi Âm chưa..?"
-Cô ấy về rồi à...?."Đúng vậy.. Chi Âm về lâu rồi.."
Cô ta cảm giác được vẻ mặt thất vọng tràn ngập trong đáy mắt của An Phi.. không khỏi thương cảm...
An Phi rủ vai.. xoay người lặng lẽ rời đi... Cô muốn trốn tránh anh.. một cơ hội nhỏ nhặt cô cũng không cho anh...
*************
Trong quán bar... từng điệu nhạc vang dội.. ánh đèn nhiều màu không ngừng xoay chuyển.. những con bướm đêm.. không ngừng lắc lư theo điệu nhạc
Bạch Tố Tố.. chen chút theo dòng người.. tìm được An Phi đang say mèm nằm trên quầy bar..."Phi... sao anh lại uống nhiều thế..."
Nghe tiếng nói quen thuộc.. An Phi nghiêng đầu.. nheo mắt nhìn người con gái mà anh đã danh cả thanh xuân cho cô...
Nhưng sao bây giờ trong tâm trí anh... điều hướng đến người khác... Là anh thay đổi.. là tâm anh đã không còn dành cho cô...
Bàn tay ôn nhu vuốt mặt Bạch Tố Tố... môi mấp máy...
-Tố Tố... Tố Tố...
Bạch Tố Tố cũng chăm chú nhìn anh...
Từ ngày cô nghe được anh tỏ tình với Quan Chi Âm..... Anh không hề có ý định giải thích với cô.. Chỉ cho người đưa cô về...
Mà cô cũng không can đảm muốn nghe anh giải thích.. Một người không biết làm sao cho phải... còn cô lại chấp nhận lấy sự trốn tránh như rằng mọi thứ cô nghe thấy, điều do cô nghe lầm... Cô biết mình nhu nhược.. nhưng cô thật sự rất yêu người đàn ông này...
-Em đưa anh về....
Cả thân người An Phi điều dựa vào thân người ốm yếu của Bạch Tố Tố.....
Cô không đưa anh về An gia mà trở về căn nhà thuê họ thường sống chung...
Vất vả cả một đoạn đường cuối cùng cũng...
đặt An Phi lên giường...
Bạch Tố Tố mồ hôi nhễ nhại thở hắt ra... nhìn khuôn mặt say ngủ của anh.. mà lòng cô đau nhói.. bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt anh... Bất ngờ An Phi mở mắt ra nhìn cô đăm chiêu... thấy thế Bạch Tố Tố nhẹ giọng quan tâm.."Anh khát nước không? Chờ em chút.."
Bạch Tố Tố muốn đứng lên... Ai ngờ An phi kéo mạnh làm cô ngã lên người anh.. chưa một giây An Phi đã xoay người giam cô phía dưới... Anh nhanh chóng chiếm lĩnh môi cô.. mùi rượu nồng nặc xông vào mũi... khiến cô khó chịu.. nhưng vẫn không né tránh.. mặc anh bửa bãi tàn sát trên người cô....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!