Chương 17: Nhiệm vụ của một tình nhân

Quan Chi Âm cũng không muốn sự rề rà của mình làm mất thời gian những người còn lại nhưng thật sự cô không thể tập trung đọc hết nội dung của bản hợp đồng...

Vì bàn tay người đàn ông bên cạnh không ngừng quấy phá vuốt ve ngay eo cô... Lúc này hai người ngồi rất sát nhau, cô chăm chú xem hợp đồng, còn anh lại chăm chú nhìn cô.. từng hơi thở nóng hổi phả lên mặt, làm làn da vốn mỏng manh trở nên nóng ran...

Quan Chi Âm làm sao có tâm trạng nhìn rõ từng chữ.. chỉ sao một đêm thức dậy cô thật sự chưa quen với những cảm giác mập mờ và sự đụng chạm ái muội của một người đàn ông lạ lẫm bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời của cô một cách quá bất ngờ như thế..

Đã vậy lúc này lại có hai người cũng đang chăm chú đợi chờ cô..

Quan Chi Âm chỉ còn cách lấy viết kí tên nhanh chóng.... kết thúc sự gượng gạo chịu đựng của mình càng nhanh càng tốt...

Ánh mắt Âu Trác Vỹ lóe sáng... môi mỏng hiện lên nụ cười nhẹ... khi thấy cô đặt bút kí từng trang..."Xong rồi... Cám ơn cô"

Sơ Chính nhìn lại bản hợp đồng lần nữa rồi nhanh chóng cất vào cặp da của mình..."Không còn việc gì nữa.. hai người về nghỉ đi..."

Trình Kha cùng Sơ Chính gật đầu.. nói vài câu tạm biệt rồi rời đi...

Âu Trác Vỹ mắt nhìn sang cô gái nhỏ, đầu cúi nhẹ... im lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.. không biết đang suy nghĩ điều gì...

Âu Trác Vỹ nghiêng người, hôn lên gáy tai xinh xắn làm cả người Quan Chi Âm run lên.. cô xoay đầu nhìn anh... ánh mắt mang vẻ cảnh giác rõ ràng.. đôi môi đỏ hé mở.. nhưng chẳng thốt lời nào...

Rất rõ thái độ phòng bị của Quan Chi Âm, Âu Trác Vỹ điềm nhiên như không thấy... anh mân mê bàn tay nõn nà của cô....."Em đang suy nghĩ cái gì?"

Quan Chi Âm mắt chớp nhẹ... cô muốn né tránh bàn tay, hơi thở không ngừng quấy phá tâm tình của cô nhưng ngặt nổi.. Âu Trác Vỹ quá bá đạo... vẫn thấy cô cố ý tránh né.. chân mày anh nhíu nhẹ..."Đây không phải là thái độ em nên có.."

Nghe câu nhắc nhở của anh.. Quan Chi Âm biết anh đang không vui.... bên môi thở dài... cô tại sao lại quên đi sự ương ngạnh và nguy hiểm tiềm tàn của người đàn ông này chứ.."Tôi... chỉ là chưa quen lắm...""Anh còn nghĩ.. em đang nhớ nhung chồng sắp cưới của mình.. nên mới có thái độ này..."

Chồng sắp cưới... Anh muốn nhắc đến An Phi sao?

Khuôn mặt Âu Trác Vỹ trở nên âm trầm...

Quan Chi Âm nhanh chóng lắc đầu..."Không phải vậy.... tôi với anh ta không còn quan hệ gì với nhau... chỉ vì..."

-Vì sao?

Anh không cho cô trốn tránh... bàn tay nâng cằm cô lên...

Quan Chi Âm cắn cắn môi.. nhưng cô không nói rõ lí do.. chỉ là lời nói thỏa hiệp..."Tôi sẽ cố gắng thích nghi..."

Chân mày Âu Trác Vỹ nhíu chặt... anh không thích câu trả lời của cô.. nhưng thôi, anh cũng không vội... cho cô thêm thời gian thích ứng vậy...

-Vào ăn tối thôi...

Rất tự nhiên nắm tay dắt cô vào phòng ăn...

Nhìn bàn ăn đầy thức ăn.. Quan Chi Âm mới viết mình đói thế nào... lúc nhìn đồng hồ bây giờ là hơn tám giờ tối... Cô biết mình đã ngủ cả ngày hôm nay..

Cô không nghĩ mình có thể ngủ sâu và lâu như vậy... Lúc trong phòng tắm cô suy nghĩ mãi.. mới đặt nghi vấn lên ly nước cam..

Ánh mắt liếc nhẹ người đàn ông?

Vì sao anh lại bỏ thuốc ngủ cho cô uống.. ý đồ của anh là gì.. nhưng ngoại trừ quần áo được thay đổi.. cô không bị sức mẽ gì hết...

-Em muốn hỏi gì?

Anh gắp thức ăn vào chén cho cô.. nhìn thấy ánh mắt dò xét của cô lén đặt trên người mình... Âu Trác Vỹ hờ hững hỏi...

Quan Chi Âm không ngờ người đàn ông này quá nhạy bén... Nhìn sơ biểu tình trên mặt cô... anh đã nhìn ra cô đang có khuất mắc...

Rõ ràng cô và anh chỉ mới tiếp xúc chưa chọn một ngày... luôn bị nhìn thấu cảm xúc thật không mấy dễ chịu chút nào...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!